Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa - Chương 3637: [3637 ] xấu nhất dự tính (length: 3883)

Nghe nàng nhắc lại chỉ thị, Quách Tử Hào tim đập lại một lần nữa nhảy lên đến cả trăm lần mỗi phút.
"Cảm ơn bác sĩ." Hắn thấy chột dạ, chưa từng làm phụ tá cho bác sĩ như vậy bao giờ, hắn mới vào làm không lâu, chỉ là một tay mơ.
"Không sao, tiếp theo mỗi công đoạn anh nghe tôi nói mà làm, anh làm được, tin tôi."
Quách Tử Hào: Lần nữa xác định, cái cô Tạ bác sĩ này nói là một người mới giống như hắn, nhưng tuyệt đối là một đại lão đích thực. Cái khẩu khí này, cái khí thế ra lệnh, chỉ điểm giang sơn tự tin bá đạo này, không phải đại lão thì ai có thể có?
Tin nàng, là vì tận mắt nhìn thấy nàng từng bước từng bước thực hiện đem người bị thương từ tay tử thần kéo về. Nhìn con số trên máy đã ổn, Quách Tử Hào lại lần nữa đứng vào vị trí trợ thủ do Tạ bác sĩ chỉ định.
"Tạ bác sĩ, cô muốn tôi làm gì?"
Làm gì? Chỉ dùng tay chặn thôi sao được, cho dù chỗ bị xuất huyết đúng là nơi ngón tay nàng dự liệu được và may mắn chặn lại cái lỗ, nhưng biện pháp đó chỉ là tạm thời chứ tuyệt đối không thể lâu dài. Ít nhất phải kêu bác sĩ khác xuống giúp đỡ, mà không biết ngón tay của cô ta chịu được đến bao giờ. Áo len vàng vì cô lo lắng, không kìm được mà sờ cằm.
Đã qua một giây, thấy dường như cô không định bảo y tá thông báo cho bác sĩ khác chạy đến.
Thông báo cho bác sĩ khu nội trú? Đã giao cho y tá Dương thông báo rồi. Các tiền bối có thể xuống giúp cứu người, chắc chắn sẽ lao xuống hỗ trợ, không cần cô phải tốn sức đi đốc thúc.
Cho nên nàng nhất định phải chuẩn bị tinh thần cho tình huống xấu nhất, nhỡ các tiền bối không kịp xuống giúp thì sao.
"Đưa kim tiêm cho tôi."
"Muốn xỏ thẳng sao?" Áo len vàng trong lúc kinh ngạc quá độ mà không kiểm soát được, đã thốt ra câu này, tay còn chưa kịp che miệng. Những người khác ánh mắt lập tức đổ dồn vào hắn. Tất cả trong khoảnh khắc đó tim đều đập thình thịch, có cả những tiếng tim giật mình, rồi tiếp theo mới nhận ra: Nàng không hề nhận ra.
Đến nước này rồi, nàng vẫn không nhận ra được người lạ ở cạnh đang nói chuyện. Áo len vàng cảm giác mình biến thành người vô hình, kinh ngạc đến nỗi cạn lời.
Quách Tử Hào nhất thời không để ý được những người vừa nãy là ai, giờ phút này đang là thời điểm cứu mạng trọng đại của Tạ bác sĩ. Chuyện khác tính sau không muộn, nhìn dáng vẻ những người đó chắc cũng là bác sĩ, bởi vì dáng vẻ đứng xem rất chuyên nghiệp.
Nín thở, Quách Tử Hào giúp bác sĩ xỏ chỉ xong, chuẩn bị đưa ống tiêm cho cô.
Lúc này Tạ Uyển Oánh tay còn lại cầm kìm cho vào vết cắt cạnh ngón tay đang ấn của nàng, cẩn thận banh rộng chỗ trống.
Quách Tử Hào hiểu rõ cô muốn anh làm gì, tay phải run rẩy đón lấy chiếc kìm cong trong tay cô, giúp cô giữ cho vết cắt nhỏ mở rộng ra.
Cầm kim tiêm đã gắn chỉ, Tạ Uyển Oánh từ từ cầm kim tiêm đưa vào vết cắt nhỏ.
Mọi người nhìn động tác của nàng, đều nín thở.
Không ai dám thở mạnh, ai cũng tưởng tượng được cây kim tiếp theo sẽ khó như thế nào. Đây là đang đặt kim nhọn vào trong một đống thịt ngọ nguậy.
Áo len vàng không thể nào nghĩ ra được nàng suy nghĩ thế nào, cảm thấy nàng không phải can đảm mà là điên rồi. Thả xuống như vậy cô còn chẳng nhìn thấy, hoàn toàn không thể nào mà không làm tổn thương chỗ thịt bên trong, lại có thể cầm máu được.
Hô, áo len vàng quay sang nhìn người đàn ông kia: Hắn thật sự không có ý định lên tiếng ngăn cản sao?
Con ngươi đen như báo của người đối diện thật sự chỉ khóa vào từng cử động của nàng, im lặng, im lặng mà chờ đợi cái gì đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận