Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa - Chương 2166: [2166 ] không nhường ra đi (length: 4044)

"Hắn đáp rồi, ngươi không nghe thấy à." t·h·i Húc nói.
Một tiếng ừm, nghẹn ở trong cổ họng khó mà phát ra xa.
"Tiếng ừm của ngươi, nhỏ quá đấy." Chu Hội Thương lầm bầm nói, "Ngươi nói gì đi chứ? Ngươi thân là người chủ trị để bọn họ ồn ào à?"
Nói đến Đàm Khắc Lâm là người tiếp nhận khám bệnh, sau đó cơ hồ chưa hề mở miệng.
Muốn hắn nói cái gì chứ. Một đám người không mời mà đến, đồng nghiệp xúm vào trước mặt hắn nghĩ cách.
Người ta đưa ra ý kiến đúng trọng tâm, chủ trị cho là có thể tiếp thu thì không cần thiết phải phá lệ làm gì.
Đưa bệnh nhân đến bệnh viện chụp CT, thấy kết quả kiểm tra ổn, phù hợp với dự tính có thể tạm thời không phẫu thuật. Tiếp theo để đứa trẻ không vào phòng bệnh tránh làm nó sợ, đưa đến phòng làm việc của Tào Dũng để chọc hút dịch. Một mạch đều đang chữa bệnh cho bệnh nhân, không hề nghỉ ngơi.
Không có chuyện Chu Hội Thương nói là cãi nhau làm chậm trễ thời gian chữa trị của bệnh nhân. Ngược lại, các bác sĩ đưa ra ý kiến, phương án điều trị cho bệnh nhân có thể tiến hành thảo luận, nghiên cứu chuyên sâu hơn, có nhận thức toàn diện hơn về tình trạng bệnh của bệnh nhân, đối với bệnh nhân mà nói đó là chuyện tốt.
Việc các bác sĩ này tranh cãi không gọi là cãi nhau, mà gọi là tranh luận học thuật.
Giải thích đến giờ, một đám người nghe ra có chỗ nào đó hơi kỳ quặc.
Chu Hội Thương chợt hiểu ra nói: "Ngươi là đang đứng nhìn à?"
Không đứng nhìn thì là gì, không làm mà chỉ nhìn người khác làm, đến mở miệng cũng lười.
Hiện trường im phăng phắc. Chu Tuấn Bằng trong lòng than một tiếng, người này của khoa tim mạch từ trước đến giờ ăn nói không có chút chừng mực nào.
"Đứng nhìn thì không được à?" Hai người của khoa ngoại lườm Chu Hội Thương.
Đàm Khắc Lâm cũng khó xử không biết nên nói thế nào. Một đám đại lão chen chúc tới cướp vị trí bác sĩ chủ trị, làm vượt quá trách nhiệm. Nếu không phải bệnh nhân này là em trai của học sinh quý báu, loại chuyện này Đàm Khắc Lâm không thèm quản.
Đứng nhìn cũng cần phải có trình độ chuyên môn, nếu không, sao cần phải thiết lập vị trí đứng nhìn chứ.
Mọi người tỉnh ngộ: Hiểu rồi, hiểu rồi.
Hiểu cái gì? Hiểu là người này dù có biến thành đứng nhìn cũng không có ý định nhường lại vị trí chủ trị.
Sao có thể nhường đi được chứ. Nếu mà khoanh tay đứng nhìn em trai của học sinh thì hắn - Đàm lão sư còn có thể tiếp tục làm thầy hay không?
"Được rồi, ngươi cứ đứng đó mà nhìn." Chu Hội Thương giục hắn, cái người chủ trị này nên động tay làm đi, "Bây giờ ngươi nói xem có ý kiến gì về những tranh luận của bọn họ đi."
Nói đến việc những người này đang tranh cãi vấn đề gì, trước hết xem có chút ai oán. Đứng nhìn không lên tiếng. Hai người khoa ngoại không tham gia cuộc chiến. Khoa can đảm ngoại coi như đội chẩn đoán ban đầu nên nhường vị trí chủ trị lui ra ngoài sớm. Khoa tiết niệu không dám hé răng. Thường Gia Vĩ thì nói mình cùng những người khác đang duy trì trật tự, không muốn làm đứa trẻ sợ hãi.
Khoa tim mạch, trừ Chu Hội Thương nói mọi người quá ồn ào. Thấy người như rô-bốt cấp trên không lên tiếng, Chu Tuấn Bằng lại càng không dám nói gì.
Đây là địa bàn của khoa ngoại thần kinh, Hoàng Chí Lỗi và đàn em biết phải giữ yên lặng, còn thấy sư huynh Tào một mực ở đầu sô pha dỗ dành đứa trẻ, không giống đám công tử bột chỉ giỏi ba hoa chích chòe.
Còn về khoa nhi, Niếp Gia Mẫn vốn không thích tranh cãi. La Cảnh Minh nếu không nghe thấy ai nói chuyện quá đáng thì sẽ không lên tiếng.
Một loạt trôi qua, một đám người nhìn về mấy người đang tranh cãi: Tiêu hóa nội khoa, phổ ngoại 1, còn có nội khoa tim. . .
Chu Tuấn Bằng, người đang nằm viện này, nhìn kỹ toàn bộ các khoa phòng ở trong phòng bệnh, khiến anh ta khẽ kêu lên: Cảnh tượng này chẳng khác nào đại hội chẩn của các đại lão trong bệnh viện. Thảo nào Lý Thừa Nguyên bảo anh ta mau đến đây xem tình hình.
Rốt cuộc đứa nhỏ này bị bệnh gì? Chu Tuấn Bằng nhìn sang đồng hương, trong mắt lộ rõ vẻ nghiêm túc: Nói đi. Bệnh gì? Bệnh nặng gì? Nếu không thì sao một đống người ở các khoa phòng đều chạy đến đây.
(hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận