Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa - Chương 2994: [2994 ] điển hình vợ chồng (length: 4003)

Sư huynh Tào nói chuyện phiếm nhiều hơn nàng. Nhìn nàng này nói ba câu không thể rời ăn uống, đúng là một người ham ăn mà thôi, còn các chủ đề sinh hoạt khác thì không biết tìm đâu ra.
"Cuối tuần ngươi đến nhà ta chơi, ta cho ngươi xem con rùa, nó lớn thêm không ít rồi đấy."
"Ừ ừ."
"Ngươi đang làm gì đấy?"
"Ở thao trường, lát nữa định đi chạy bộ."
Bên kia bất ngờ truyền đến tiếng cười cởi mở của sư huynh. Tạ Uyển Oánh nghe lại muốn sờ sờ chóp mũi mình.
"Ngươi biết khu nhà mình có sân bóng rổ, có sân cầu lông, đến cuối tuần chúng ta có thể ra đó đánh cầu lông."
"Được."
"Oánh Oánh, cảm ơn đường ngươi cho ta, ngọt lắm, ta thích cực."
Xong rồi. Sư huynh một câu không đầu không cuối mà đã đủ làm người ta ngượng mặt.
Ban đêm, gió mát tự nhiên dễ chịu, Tạ Uyển Oánh nhìn về phía xa xăm suy nghĩ: Không biết buổi biểu diễn của Nhị sư tỷ thế nào rồi.
Nhà hát lớn quốc gia, buổi tối hôm nay cả thế giới dõi theo, xe cộ tấp nập, sảnh lớn dưới tầng và cửa phòng hòa nhạc từ trước đã bày đầy lẵng hoa chúc mừng các phe phái gửi đến sớm, có thể nói là phồn hoa như gấm.
Trong phòng, ánh đèn sáng chói, còn chói mắt hơn cả những ngôi sao trên trời. Phóng viên truyền thông sớm đã sẵn sàng trường thương đoản pháo, chuẩn bị thu lại những tấm ảnh đẹp nhất của các đại minh tinh.
Hà Hương Du một mình đến.
Nàng chỉ có thể xem mình là một fan cuồng âm nhạc, không phải là nhân sĩ chuyên nghiệp trong giới âm nhạc, cũng không quen biết mấy ai trong giới này. Sớm nghe nói tối nay toàn là những bậc tiền bối của giới âm nhạc tề tựu, quả nhiên, đi đến nơi rồi hình như chẳng thấy một bóng người quen nào.
Chờ một chút, nàng hình như thấy bóng dáng xinh đẹp của bà Ngô viện trưởng, Tưởng Anh lão sư.
Tưởng Anh là giáo viên dạy vũ đạo của học viện âm nhạc, nghe nói do mối quan hệ ở trường mà có lui tới với nhạc trưởng chỉ huy dàn nhạc giao hưởng của buổi biểu diễn tối nay, có mặt ở đây cũng không có gì lạ.
Người trong bệnh viện vẫn luôn gọi Tưởng Anh lão sư và Ngô viện trưởng là một cặp Thần Điêu hiệp lữ vô cùng xứng đôi. Thời trẻ, Ngô viện trưởng rất bảnh bao. Mà Tưởng Anh lão sư, thân là giáo viên dạy vũ đạo, bất kể tuổi tác thế nào cũng vẫn giữ được vóc dáng của phụ nữ cực kỳ tuyệt vời, thon thả vô cùng, dưới ánh đèn lại càng tôn lên vẻ đẹp thướt tha uyển chuyển của phái nữ.
Có lẽ có một cặp vợ chồng điển hình ưu tú như vậy để noi theo. Người trong giới y học, trong hiệp hội quốc gia, cũng không hiếm người có ý định tìm bạn đời là người làm âm nhạc.
Trong y học từ lâu đã có luận chứng rằng âm nhạc là một liều thuốc tinh thần rất tốt, có thể an ủi những vết thương lòng. Trên lâm sàng thường dùng âm nhạc để hỗ trợ hiệu quả rất tốt.
Áp lực công việc của bác sĩ rất lớn, nếu tìm được vợ hay chồng biết chơi dương cầm, biết khiêu vũ, hoặc là biết kéo đàn, về nhà nghe chồng hay vợ mình tấu nhạc thì rất dễ chịu.
Không chỉ riêng bác sĩ, những người có tiền cũng thích tìm sinh viên trường nghệ thuật để làm con dâu. Những người có điều kiện kinh tế đều bồi dưỡng con cái của mình chơi nhạc từ nhỏ.
Hà Hương Du hồi bé từng được mẹ đưa đi học dương cầm, chỉ là cuối cùng tính cách của nàng không quá phù hợp với âm nhạc, nên đã chọn y học làm mục tiêu phấn đấu cả đời.
Vừa nãy, ánh mắt của bà viện trưởng có vẻ như nhìn về phía nàng, đang xác nhận xem có phải là mình không.
Không biết Ngô viện trưởng có đến không. Trong lòng Hà Hương Du có chút khẩn trương.
Viện trưởng không đến. Chỉ có bà viện trưởng đến. Ngô viện trưởng bận, không đến được.
Những cặp vợ chồng là đại lão như này thường là ai cũng bận tối mắt, tham gia hết hoạt động này đến hoạt động khác, rất khó có thể tề tựu một chỗ.
Tưởng Anh đã nhận ra nàng, bà vẫy tay với nàng.
Hà Hương Du chen qua đám đông đi đến trước mặt bà viện trưởng, không ngờ rằng bà viện trưởng lại có ấn tượng với một người nhỏ bé như nàng.
(hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận