Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Chương 1573: Bướng bỉnh



Chương 1573: Bướng bỉnh




Chương 1573: Bướng bỉnh
Lương Bách Xuyên nhớ lại quá khứ nhiều năm về trước, có suy nghĩ của một ai đó giống hệt như cô. Mà người đó, hiện tại đang ở đây nhìn vẻ mặt này của cô đang dùng tay ngoáy tai.
Ngón tay ngoáy tai mình, Trương Diệu Hoa nói với bạn học Tạ: “Em nói em hộ tống bệnh nhân nào đến bệnh viện chúng ta, là người này sao?”
Đại lão Trương ra câu hỏi luôn đi thẳng đi trái tim.
Tạ Uyển Doanh nghĩ, rồi trả lời: “Vâng.”
Cũng không sai. Cô ở trên máy bay gặp bệnh nhân này, rồi đưa bệnh nhân này đến Quốc Trắc.
Trương Hoa Diệu đối với câu trả lời này của cô chớp mắt hai cái, gần như thốt ra hai từ: Rất tốt!
Anh ấy không ngờ, cô thế mà dám trực tiếp lợi dụng sơ hở trong câu nói của anh ấy để cho mình lối thoát, biết rõ điều anh muốn hỏi là gì.
Bầu không khí đột nhiên tràn ngập cảm giác căng thẳng, từng bác sĩ bên dưới dường như đều căng thẳng đến mức tóc gáy dựng đứng lên, khi nhìn thấy biểu cảm trong mắt đại lão Trương vô cùng quỷ dị.
Mắt Trương Hoa Diệu nheo chặt lại, ánh mắt sắc bén giống như muốn chọc vào da mặt bạn học Tạ.
Thân Hữu Hoán đổ mồ hôi thay cho tiểu học muội đồng thời cũng có chút nghĩ không ra tại sao vừa nãy tiểu học muội trả lời vâng kia.
Cuối cùng, Trương Hoa Diệu mở miệng: “Quỷ thông minh.”
Thốt ra ba chữ lớn này, đại lão Trương cởi chiếc áo blouse trắng trên người xuống, giống như gió mạnh sóng lớn rời đi để lại căn phòng đầy sự kinh hãi.
Những người khác nghe giọng điệu này của đại lão đều sợ hãi. Câu “Quỷ thông minh” này của đại lão rốt cuộc là khen hay là mắng, e rằng ngoại trừ người trong cuộc thì không ai có thể đoán ra được.
Tạ Uyển Doanh nghĩ, các thủ tục y tế cho anh họ lớn của cô cứ làm theo từng bước là tốt nhất. Giống như cô đã từng nói với bạn học Phan, đối đãi với họ hàng bạn bè thân bị bệnh càng phải bình đẳng. Dùng trái tim bình thường của bác sĩ, dùng cái đầu bình tĩnh để giải quyết các vấn đề chuyên môn.
Nếu như tình hình bệnh tình anh họ lớn sau này cần phải đến khoa ngoại chẩn đoán cần nhờ giáo sư Trương giúp đỡ. Giáo sư Trương nào cần cô đi cửa sau nói giúp, chắc chắn sẽ giúp những bệnh nhân khó khăn.
Những người khác liếc nhìn khuôn mặt không gợn sóng của cô.
Lương Bách Xuyên cuộn áo khoác trong tay, xoay người rời đi sau Trương Hoa Diệu.
Thư ký nhỏ đi ở phía sau giữ khoảng cách giúp viện trưởng cầm túi.
Những người trong phòng điều khiến thấy hai vị lãnh đạo lớn cuối cùng cũng rời đi rồi, cùng nhau giải tỏa áp lực.
Đi ra ngoài hành lang ra khỏi phòng phẫu can thiệp, Trương Hoa Diệu đứng ở nơi không có người qua lại, hai tay chống nạnh, đối diện với màn đêm không có ánh đèn trong sân. Trong đêm nhìn thấy hai tròng mắt anh ấy hơi sáng lên, nhìn có chút tức giận.
Lương Bách Xuyên đi đến nhìn thấy, thầm nghĩ: Khoảnh khắc nổi bật hiếm khi thấy chàng trai này bị người khác chọc giận.
Nghĩ lại cũng đúng, Trương Hoa Diệu là chủ nhiệm khoa cấp cứu có tiếng nhất ở bệnh viện bọn họ, đại lão nổi tiếng nhất trong giới, từng có lúc cần chủ động mở miệng đi cửa sau cho người khác. Không ngờ tối hôm nay Trương Hoa Diệu vừa định nói câu này, đối phương thế mà không cần giải thích nhiều liền cự tuyệt đi.
Trương Hoa DIệu điều chỉnh hô hấp của mình, bình tĩnh kiểm soát cảm xúc của mình.
Chuyện đi cửa sau cho người khác là chuyện anh ấy chưa bao giờ làm. Vậy tại sao anh ấy làm như vậy, là bởi vì cô nói như thế nào trước đây đã từng cứu mẹ của anh ấy.
Khiến cho anh ấy bùng nổ cảm xúc trong nháy mắt, anh ấy nói cô, một cô gái chỉ ngoài hai mươi tuổi mà thôi, sao lại có thể ngang bướng như vậy, ngang bướng giống như bò già vậy.
Là điều khiến cho anh ấy phải trừng mắt nhìn.
Lương Bách Xuyên đi qua vỗ lên vai Trương Hoa Diệu.
Trương Hoa Diệu không mất bình tĩnh, có chút hiếu kỳ giống như mẹ mình. Hiếu kỳ con người này trẻ tuổi như vậy tại sao lại hình thành tính cách như vậy. Nếu không trải qua thăng trầm thì là điều không thể nào.





Bạn cần đăng nhập để bình luận