Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa - Chương 3174: [3174 ] kém căn nguyên (length: 3977)

Chắc chắn không chỉ có một mình nàng để ý đến sư huynh Tào. Điều đó cho thấy, đoán chừng bà dì nhỏ thích nịnh hót những người có quyền thế kia của nàng, trong khoảng thời gian đó đã chủ động đi nịnh bợ sư huynh Tào.
"Dì của ngươi nịnh bợ sư huynh Tào làm gì? Sư huynh Tào có thể cho dì nàng thăng chức sao? Lãnh đạo bệnh viện các ngươi lại nghe lời sư huynh Tào à?" Hà Hương Du hỏi.
Tạ Uyển Oánh dùng sự hiểu biết của mình về người nhà đáp: "Nếu là vậy, có lẽ dì ấy muốn giới thiệu đối tượng cho sư huynh Tào, giới thiệu con gái dì ấy. Con gái dì ấy cũng chỉ lớn hơn ta vài tuổi thôi."
Hà Hương Du nghe nàng nói xong thì ngây người: Tiểu sư muội này thật là một người thẳng tính, lại đem hết lời này nói ra, không sợ sư huynh Tào hiểu lầm sao?
Tạ Uyển Oánh nhìn ánh mắt của Nhị sư tỷ như viết lên: Không trách ta, Nhị sư tỷ ngươi hỏi thẳng, ta chỉ đành phải trả lời thẳng thôi.
Huống chi, sư huynh Tào thật sự sẽ không để ý đâu. Bởi vì sư huynh Tào từ trước đến giờ vốn ghét chuyện này, nếu không đã không trực tiếp nói bệnh viện của dì nàng kém như vậy.
Nghe các nàng trao đổi ánh mắt, cười nói với nhau không ngớt.
Nghiêng đầu, thấy hai vị sư huynh nho nhã phong lưu nở nụ cười mà có thể lượm được, khiến cho hai sư tỷ muội nàng có chút ngượng ngùng.
Hai vị sư huynh cười nói xem ra đã nhìn ra các nàng hai sư tỷ muội có thể thân thiết với nhau như vậy, thì ra là cùng một loại người.
"Nàng rất hiểu ngươi." Đào Trí Kiệt nói.
Về sự hiểu nhau, nàng đúng là rất hiểu hắn. Tào Dũng gật gù.
Tạ Uyển Oánh muốn sờ lên đầu mình, rốt cuộc là sư huynh sờ đầu nàng nhiều hơn hay là nàng sờ đầu sư huynh nhiều hơn đây.
"Vậy nên việc ngươi đánh giá bệnh viện kia kém, là do đánh giá người làm trong bệnh viện đó kém." Đào Trí Kiệt tổng kết tình hình lại, lĩnh hội ý của lão hữu mình.
Vốn đã là như vậy, bệnh viện tốt hay không tốt là do nhân viên y tế tốt hay không tốt, chứ không liên quan đến các yếu tố như môi trường, trang thiết bị máy móc của bệnh viện. Suy cho cùng người chữa bệnh cho mọi người chính là bác sĩ, tuyệt đối không phải là thiết bị của bệnh viện.
"Lúc ấy rất nhiều sinh viên y đến, người bệnh viện đó chẳng có mấy ai xem trọng ta, cũng không thích ta đến." Tào Dũng hiểu rõ năm đó mình gây ra "Họa" lớn cỡ nào.
Năm đó hắn thực hiện ca phẫu thuật kia không những tát vào mặt viện trưởng Ngô, mà còn làm cho toàn bộ người khoa ngoại của Bệnh viện Nhân dân Tùng Viên số 3 bẽ mặt. Viện trưởng Ngô chỉ còn cách lo lắng mà sớm gọi hắn trở về thủ đô, sợ hắn ở lại đó nữa thì danh tiếng của khoa ngoại ở đó sẽ hoàn toàn mất sạch.
"Sư huynh Tào, lúc đó anh chẳng phải muốn ở Tùng Viên tận hai tuần sao?" Hà Hương Du đại diện mọi người thắc mắc hỏi.
Viện trưởng Ngô sao có thể dễ dàng bỏ qua cho hắn. Muốn hắn chịu thua, nên không muốn để cho hắn ở thêm một thời gian nữa đợi khi nào hắn chủ động nhận sai rồi mới gọi hắn về.
"Người ở bệnh viện đó không tốt lắm." Đào Trí Kiệt phân tích xong lời kể của hắn, lập tức hiểu rõ, "Một đám người có lòng dạ hẹp hòi, thì làm sao làm bác sĩ giỏi được."
Đại lão sở dĩ có thể trở thành đại lão, yếu tố đầu tiên là có tấm lòng bao la, có thể chứa cả Thái Bình Dương và Bắc Băng Dương, vươn tới vũ trụ. Hở một tí là ghen ghét kỹ thuật của đồng nghiệp khác, tính toán so đo, loại người này định trước là không bao giờ nghĩ đến việc làm thế nào để tăng cường kỹ thuật của bản thân, nên chắc chắn không thể nào trở thành đại lão được.
Tạ Uyển Oánh nghĩ đến những người thầy giỏi và tiền bối mà mình từng gặp, họ chưa bao giờ ghen tị, dường như không biết ghen tị là gì.
Người trong giới y chân chính tôn trọng sự thật và lý trí, biết mỗi người có sở trường và không sở trường riêng, nên hoàn toàn không cần thiết phải đi ghen tị đối thủ.
Khó khăn lắm tối nay mới có thể khiến cho tiểu sư muội ít nói chuyện của mình để lộ ra nhiều lời như vậy. Hà Hương Du thấy rõ hai vị sư huynh đối diện đang ngầm trao đổi ánh mắt, không loại trừ hai sư huynh sẽ có động thái tiếp theo.
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận