Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Chương 417 - Quyết định cảm ơn đàn anh



Chương 417 - Quyết định cảm ơn đàn anh




Lời này nhắc nhở Tào Dũng. Nhớ lại cảnh cô đến bệnh viện cấp cứu. Lúc đó chỉ mới vừa gặp mặt thôi, ngày hôm sau, anh nghe nhân viên bảo vệ bệnh viện nói rằng cô đến tìm người thân của mình. Tuy nhiên, người thân của cô đã phủ nhận ngay lập tức. Người đấy là một bác sĩ tại bệnh viện đó.
Tại sao lại nói cô ấy là người thân của bác sĩ? Bởi vì có việc tìm sao? Chuyện gì vậy? Đoán chừng là họ hàng xa không thân thiết, mới có thể từ chối sự tồn tại của cô ấy.
Từ chối cô ấy, chắc là do có yêu cầu gì đó.
Nghĩ như thế nào cũng thấy có chỗ không đúng.
Có phải lúc trước cô ấy nói nguyên nhân mà người thân của cô chết không?
Cho nên dù thế nào cô ấy cũng muốn đến bệnh viện Quốc Hiệp làm bác sĩ phẫu thuật.
“Cậu nói chuyện đi.” Thấy anh nửa ngày không lên tiếng, vẻ mặt cũng không đúng, Nhậm Sùng Đạt lo lắng đẩy vai anh.
“Hai người đứng ở cửa đang lặng lẽ nói bí mật gì vậy?” Chu Hội Thương đi ra, trong tay bưng một bát canh bún, vừa ăn vừa quan sát hai bạn học cũ.
“Không có.” Nhậm Sùng Đạt phủ nhận.
“Các cậu không để ý, có ai đó đứng đằng sau đang nghe kìa.”
Nhậm Sùng Đạt và Tào Dũng lập tức quay người lại, thấy sau lưng không có ai mới biết mình bị lừa.
Chu Hội Thương cười ha ha: “Thế mà còn nói không thì thầm gì cả?”
Nhậm Sùng Đạt lườm anh ta một cái rồi quay đầu rời đi, đi vài bước thì quay lại nhắc nhở Tào Dũng: “Có chuyện gì phiền phức cứ nói cho tôi biết, tôi là một giảng viên. Đừng để chuyện lớn xảy ra, tôi choáng váng, giống như tối hôm qua vậy.”
“Tôi biết rồi.” Tào Dũng bình tĩnh trả lời, cúi đầu nhắn tin cho tiểu học muội.
Xem ra đàn anh, cần phải kết hợp giữa cứng với mềm rồi. Nói tình huống cho tiểu học muội, đồng thời nhắc nhở tiểu học muội lần sau phải gọi điện thoại sớm hơn mới được.
Lúc này Tạ Uyển Doanh cùng bệnh nhân đi xuống phòng bệnh. Thấy chỉ có Chu Tuấn Bằng xuống thay ca, đuổi bọn họ nói: “Đi đi đi, tôi cũng muốn ngủ, mấy người cũng trở về ngủ đi.”
Nghe lời này, ca mổ chắc hẳn rất thuận lợi. Chủ nhiệm Giang nói với các sinh viên: “Các em đi ngủ và chờ thông báo đi. Sau khi em ấy tỉnh lại thì các em hãy quay lại, đừng đến lúc đó lại bảo là mệt mỏi không dậy nổi.”
Sau khi nhận được chỉ thị của giáo sư thì hai người trở lại trường.
Sau khi trở về chuẩn bị ngủ say, Tạ Uyển Doanh đột nhiên nhận được liên tiếp tin nhắn của đàn anh Tào.
Đàn anh Tào: Doanh Doanh, ăn no ngủ ngon nhé. Muốn khăn tay thì đến chỗ anh lấy. Lần sau nhớ gọi cho anh đầu tiên đấy.
Tạ Uyển Doanh: Không cần khăn tay đâu. Đàn anh, cuộc phẫu thuật của chị ba có thuận lợi không ạ?
Đàn anh Tào: Áo khoác của anh ở chỗ em.
Tạ Uyển Doanh xấu hổ, nhớ ra mình cầm áo khoác của đàn anh về. Không có cách nào, cũng không thể để áo khoác của đàn anh ở phòng cấp cứu, vì thế cô đã bỏ chiếc áo vào một cái túi rồi mang về.
Nghĩ thấy mình trở thành một đứa ngốc, ôm áo khoác đàn anh ngủ với sự tin tưởng đàn anh, không cần hỏi ca phẫu thuật diễn ra như thế nào. Nếu là có, đàn anh đã nói với cô từ lâu rồi.
Lấy áo khoác của đàn anh được treo trên giá treo quần áo. Nhìn một chút, áo khoác xám của đàn anh thật đẹp, mùi trên áo với mùi khăn tay không khác nhau lắm. Đúng rồi, áo khoác bị bỏ quên trong phòng cấp cứu, mà đàn anh có bệnh sạch sẽ, có cần dùng nước khủ trùng không?
Dừng nghĩ đến trước bờ vực, quần áo của đàn anh rất đắt, không thể ngâm nước khử trùng bừa bãi, như vậy sẽ hỏng, đưa đến tiệm giặt ủi chuyên dụng giặt xong rồi trả lại cho đàn anh. Vì vậy, trong lòng Tạ Uyển Doanh nghĩ nghĩ rồi giật mình: Chẳng lẽ cái khăn tay kia đàn anh không muốn lấy lại, là do cô làm hỏng sao?
“Mua một cái khăn tay nữa cho đàn anh vậy.” Trong lòng Tạ Uyển Doanh lập tức quyết định.
Cô ngủ một giấc đến năm, sáu giờ chiều. Sau khi dậy, Tạ Uyển Doanh vội vàng gọi chị hai dậy ăn tối. Sau khi hai người ăn cơm ở căng tin trường thì quay về bệnh viện để kiểm tra tình hình.



Bạn cần đăng nhập để bình luận