Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Chương 1006: Rào cản kỹ thuật



Chương 1006: Rào cản kỹ thuật




Chương 1006: Rào cản kỹ thuật
Toàn bộ cuộc họp chỉ có một bài giảng học thuật về chuyên khoa nhi, kết quả các chuyên gia tỏ vẻ không hứng thú lắm.
Tạ Uyển Doanh trong lòng cảm thấy hối hận.
Người đứng ra tổ chức cuộc họp đã mời tất cả các vị giáo sư đến giảng dạy. Một số giáo sư coi trọng việc đó, một số giáo sư chỉ xem qua loa chủ yếu để thể hiện mặt mũi. Tại sao lại có sự khác biệt như vậy, lý do chính là do khác nhau về kỹ thuật.
Là một kỹ thuật lâu đời, không có bí mật nào nữa, có thể chia sẻ với đồng nghiệp của mình mà không làm tổn hại đến lợi ích của bản thân, nói ra càng hy vọng rằng có thể được công nhận bởi các đồng nghiệp và sử dụng rộng rãi trong thực hành lâm sàng, hoặc giống như giáo sư Hách tìm kiếm sự trợ giúp cùng cùng dẫn dắt. Những bài giảng như vậy nhất định rất chân thật.
Nếu là kỹ thuật tương đối quý hiếm trong ngành y thì chỉ có một hoặc hai bệnh viện có thể thực hiện được, chẳng hạn như ghép gan cho bệnh nhi mà bác sĩ nhi khoa muốn nói đến. Tại sao phải nói với cả ngành y về kỹ thuật quý giá của mình mà không giữ lại chứ? Nói ra tương đương với việc cho mọi người cơ hội kiếm việc làm, không được, chỉ có thể được dạy một cách hạn chế, xem như là nể tình mà cho người tổ chức cuộc họp chút doanh số.
Bác sĩ là một nghề kỹ thuật, giống như các nghề kỹ thuật khác, các rào cản kỹ thuật cần được thiết lập một cách tương đối giữa các cá nhân và giữa các bộ phận và giữa bệnh viện này với bệnh viện kia.
Có một loại người khác, được gọi là người có đầu óc tương đối đơn giản, không quan tâm quá nhiều lợi ích của bản thân được hay mất, rất dễ tiết lộ mọi thứ ra bên ngoài. Đây là lý do tại sao La Cảnh Minh được bộ phận cử đi xem xét cuộc họp trao đổi, đến gặp phải loại người như vậy là học được cách kiếm tiền rồi.
Tới đây không bao lâu, anh ta lại không may mắn gặp được người đồng nghiệp lộ bí mật, thay vào đó anh ta lại tình cờ gặp được cô sinh viên y khoa có tiềm năng xuất sắc này ở chính bệnh viện của mình khiến người ta không khỏi cảm thán.
Giữa trưa khách sạn miễn phí cơm trưa, buổi chiều đi đến một vài địa điểm của cuộc họp trao đổi. Một ngày dường như trôi qua bình an vô sự.
Kết thúc công việc vào buổi tối, La Cảnh Minh rời khỏi phòng họp cùng cô, vẻ mặt nghiêm nghị có vẻ quan tâm, anh ta hỏi cô: “Ngày mai em có đến không?”
“Không ạ, em sẽ đến phòng phẫu thuật để hỗ trợ cho ca phẫu thuật vào ngày mai ạ.” Tạ Uyển Doanh trả lời.
“Ngày mai em đừng nói với ai trong khoa gan mật rằng em đã gặp anh nhé.” La Cảnh Minh đưa ra yêu cầu với cô.
Có lẽ đàn anh La không muốn mọi người biết rằng anh ta đã đến buổi họp trao đổi, Tạ Uyển Doanh gật đầu.
Nhìn thấy cô gật đầu, khuôn miệng nghiêm túc của La Cảnh Minh dường như thở phào ra, anh dường như hiểu tại sao Nhiếp Gia Viễn một người vừa trở về Trung Quốc lại thích cô.
Tài năng của một bác sĩ là rất quan trọng, nhưng một số bác sĩ không được yêu thích nếu họ có tài. Nói đi nói lại, sếp lớn của bệnh viện họ viện trưởng Ngô đã nói một điều khá có lý, muốn trở thành bác sĩ, trước tiên phải học cách làm người.
Vì vậy anh ta dừng lại, ánh mắt có chút ngưng trọng phía sau gọng kính như đã suy nghĩ xong, anh ta cũng cam đoan với cô: “Hôm nay anh sẽ không nói cho người khác biết chuyện xảy ra với em.”
Có lẽ anh ta nghĩ rằng cô cũng muốn giữ bí mật giống như anh ta. Tạ Uyển Doanh nghĩ về điều đó và gật đầu.
Sau khi bước ra khỏi khách sạn, La Cảnh Minh giúp cô bắt taxi trở lại trường.
Đàn anh La trông hơi lạnh lùng, nhưng anh ta cũng ân cần như giáo sư Nhiếp, anh ta cho cô số di động của mình trước khi đưa cô đi: “Nếu không tiện liên lạc với giáo sư Nhiếp, em có thể gọi cho anh.”
Gọi điện cho giáo sư nói về vấn đề gì đó thật sự rất áp lực. Ví dụ, nếu cô muốn chọn giữa đàn anh Tào và đàn anh Hoàng, cô nhất định sẽ chọn đàn anh Hoàng trước.
Theo thường lệ của ngành y tế, các vấn đề phải được báo cáo theo từng cấp bậc. Nếu cô thực hiện một báo cáo vượt cấp, chính là bị trả trở lại và yêu cầu cô tìm bác sĩ ở cấp bậc cao hơn trước.





Bạn cần đăng nhập để bình luận