Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa - Chương 2271: [2271 ] thần tượng phái (length: 4089)

La Cảnh Minh làm trong ngành nhi khoa cũng không khỏi giật mình. Bác sĩ nhi khoa khác với bác sĩ các khoa khác, quy luật phổ biến của nghề này là càng lớn tuổi càng giỏi. Mà người trẻ tuổi đã lên được vị trí lãnh đạo, thì chỉ có thể dùng hai từ để hình dung: thiên tài.
"Bác sĩ Tào Chiêu, cậu không nhận ra sao?" Bác sĩ Điền quay sang nói với La Cảnh Minh.
Tào Chiêu, Tào Chiêu. Nhẩm đi nhẩm lại hai chữ này, như được khai sáng. La Cảnh Minh đương nhiên biết đến cái tên này. Chỉ là trước kia chưa từng gặp người. Tào Chiêu là chuyên gia tim mạch ngoại nhi khoa, mà chuyên ngành của hắn là ngoại tổng quát nhi, không thuộc cùng một chuyên khoa, ngày thường không có giao lưu chuyên môn nên không chạm mặt nhau. Huống chi, những đại lão nổi tiếng, ví như Đào Trí Kiệt của khoa ngoại bệnh viện bọn họ, muốn gặp mặt ở chỗ công cộng cũng khó, phải xếp hàng.
Thủ Nhi là bệnh viện chuyên khoa nhi xếp hạng nhất toàn quốc, đại lão nhi khoa ở đây nói thẳng ra còn được trọng vọng hơn đại lão quốc hiệp. Bởi vì thực lực quá mạnh, không ai tranh được vị trí số một của Thủ Nhi, không thể thay thế mà.
"Bác sĩ Tào Chiêu là phó chủ nhiệm khoa tim mạch ngoài của bệnh viện ta. Dạo gần đây, Thang chủ nhiệm khoa cấp cứu có việc phải ra ngoài, nên bệnh viện điều Tào chủ nhiệm sang làm ca đêm thay Thang chủ nhiệm một thời gian." Bác sĩ Điền giới thiệu cụ thể tình hình.
La Cảnh Minh quả thực không biết gì về những chuyện này. Mấy ngày nay hắn đến Thủ Nhi đúng dịp nghỉ Tết âm lịch, cứ tưởng lãnh đạo đều nghỉ ở nhà. Trực ban tuyến đầu vĩnh viễn chỉ có bác sĩ bình thường, không có lãnh đạo tham gia. Lịch trực của hắn do khoa y vụ sắp xếp, có lẽ trước đó Thang chủ nhiệm sắp cho hắn trực, mà Tào Chiêu thì chưa tiếp nhận.
Tào Chiêu đi đến trước mặt mọi người, không cần phải giải thích lý do có mặt ở đây.
Mọi người ngầm hiểu, hắn đến đây chỉ có thể là do công việc mà thôi. Bác sĩ không có việc gì thì chẳng khác gì thần linh không ở miếu, không việc gì thì sẽ không ở lại bệnh viện.
Tào Chiêu tay đút túi áo blouse trắng, đôi mắt đen láy lấp lánh nhìn Tạ đồng học đang như quên cả việc phải cất điện thoại di động xuống.
Đệ ấy nói đúng, là hắn sai, lần trước về nhà không đến thăm, khiến nàng sợ hãi.
Tạ Uyển Oánh bắt được ánh mắt của Tào nhị ca, chợt nhớ đến cánh tay mình vẫn đang rủ cứng ngắc. Cũng may phản ứng của nàng không tệ. Nhìn những người khác, vẫn còn chưa hết kinh diễm, thần hồn chưa kịp về.
Hai mắt của Đới Nam Huy nhìn Tào Chiêu như hai ngọn nến nhỏ đang rực cháy.
Hắn cứ tưởng lời phê bình của La tiền bối là vô lý, cho rằng không ai có thể đối phó được những đứa trẻ con khóc nhè cùng những bậc phụ huynh đ·iê·n cuồng.
Tào Chiêu vừa xuất hiện, cho hắn thấy thế nào là bác sĩ nhi khoa đích thực.
Thần tượng! Trong lòng Đới Nam Huy chỉ còn lại hai chữ cảm thán "Oa oa".
Nếu như hắn muốn làm thầy thuốc, nhất định phải trở thành một bác sĩ như người đàn ông trước mắt này. Đới Nam Huy nghĩ.
Trong mắt Hồ Hạo, vẻ mặt của bậc phụ huynh này cũng giống hệt những phụ huynh khác ở đó: Bác sĩ này... quá có phong độ, vừa ra sân hoàn mỹ cứ như bác sĩ trong phim truyền hình.
Ai mà không biết, những bác sĩ trong phim đều được tô vẽ quá mức, chứ ngoài đời thực làm gì có bác sĩ nào như vậy. Mà nay thấy tận mắt một người, chẳng khác gì được trời ban bánh có nhân.
Người bệnh và người thân của họ được gặp một bác sĩ như vậy, giống như nam chính và nữ chính trong phim thần tượng gặp nhau: tim đập thình thịch.
"Anh là người nhà của bé sao?" Tào Chiêu hỏi.
Bác sĩ này nói chuyện y như phim thần tượng, giọng nói hay không tưởng nổi.
Hồ Hạo ngây người ba giây rồi mới trả lời, mặt hơi đỏ: "Dạ là tôi ạ." Nói rồi quay sang nhìn Tạ đồng học, trong mắt ngập tràn sự kích động: Cậu tìm đâu ra vậy? Cậu giỏi thật đó.
Cám ơn mọi người đã ủng hộ! ! ! Ngủ ngon nhé mọi người ~ (hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận