Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Chương 526 - Câu chuyện được mọi người ca tụng



Chương 526 - Câu chuyện được mọi người ca tụng




Trở về văn phòng khoa, giáo sư Tôn quan tâm hại người họ: “Hai em cũng mệt rồi, đi ngủ đi, có chuyện gì tôi trông cho.”
Tạ Uyển Doanh rất nghe lời, nên học giáo sư Tôn thực hành ngay, bước đi về phía phòng nghỉ ngơi.
Lý Khải An vô cùng ngạc nhiên nâng mắt kính: “Là thật sao ạ, giáo sư Tôn?”
Đứa trẻ ngốc đúng là đứa trẻ ngốc, so với bạn học tiểu Tạ mà xem. Tôn Ngọc Ba lười trả lời cậu ta, đi qua xem bệnh nhân vừa phẫu thuật xong.
Vừa nằm xuống một cái, Tạ Uyển Doanh nhắm mắt liền ngủ ngay.
Buổi sáng hơn 6 giờ thức dậy, Tôn Ngọc Ba gọi cô đi xuống nhà ăn ăn chút gì đó ngon ngon, chúc mừng cô tối qua lần đầu tiên làm bác sĩ mổ chính thuận lợi.
Tạ Uyển Doanh đi xuống nhà ăn, tiện thể mua bữa sáng cho giáo sư và bạn học.
Đến nhà ăn bệnh viện thì gặp chị hai đang vội đi đến.
“Doanh Doanh, chúc mừng em tối qua lần đầu tiên làm bác sĩ mổ chính thành công. Chị mời em ăn nhé.” Liễu Tịnh Vân hào phóng kéo đàn em qua để đàn em chọn món.
“Chưa thể nói là thành công được, chị hai, lúc vừa bắt đầu phẫu thuật còn bị giáo sư Lưu dạy dỗ. Sau đó có một số trình tự phẫu thuật dưới sự chỉ đạo của giáo sư Lưu mới hoàn thành được.” Tạ Uyển Doanh có sao nói vậy nói rõ tình hình làm phẫu thuật của mình tối qua, cô chỉ là một sinh viên mới bắt đầu cần phải rèn luyện nhiều hơn.
“Đến lần thứ 2 là có thể hiểu hết mà. Ít nhất em làm phẫu thuật xông không có chuyện gì xảy ra, đối với một sinh viên y khoa mà nói là rất giỏi rồi.” Liễu Tịnh Vân ý nói đàn em yêu cầu quá cao với bản thân mình rồi.
Nghe đàn chị nói như vậy. Tạ Uyển Doanh hỏi: “Chị nghe người trong phòng phẫu thuật nói sao?”
Liễu Tịnh Vân làm việc trong phòng phẫu thuật, đoán chừng là nghe thông tin từ miệng của đồng nghiệp trực bạn tối qua. Liễu Tịnh Vân lắc đầu: “Không phải. Em không đoán được chị nghe ai nói đâu.”
“Ai vậy?” Tạ Uyển Doanh tò mò.
“Nghe chị ba em nói đó.”
Tạ Uyển Doanh giật mình: “Chị ba không phải đang nằm viện sao?”
Bởi vì lệnh cấm của tiền bối Chu nên tuần này bọn họ không thể đi thăm chị ba, nhưng Hà Hương Du vẫn có thể lấy điện thoại của mẹ mình gọi điện cho các cô.
“Hương Du là nghe người của khoa ngoại lồng ngực nói đấy.”
Tạ Uyển Doanh không che giấu được sự ngạc nhiên trong lòng: Người của khoa ngoại lồng ngực làm sao có thể biết tối qua là lần đầu tiên cô làm bác sĩ mổ chính chứ?
Liễu Tịnh Vân không biết nói thế nào cho đàn em hiểu.
Đàn em mỗi lần làm phẫu thuật, bất kể là ở vị trí nào thì căn bản 2 lỗ tai không nghe được chuyện ở bên ngoài chỉ chú tâm vào trong việc phẫu thuật. Theo như lời của các giáo sư gọi là mức độ chuyên tâm siêu cao, được xem là người cứng đầu chưa bao giờ thấy qua.
Phòng phẫu thuật của Quốc Hiệp buổi tối không chật chội như ban ngày, nhưng cấp cứu không ngừng, không thể nào chỉ có một ca phẫu thuật cấp cứu của bọn họ. Các bác sĩ phẫu thuật khác, không có việc gì thì đi qua phòng phẫu thuật khác, đứng ở cửa xem cảnh náo nhiệt là chuyện bình thường, coi như là xả stress vậy.
Biết một gà mờ khoa ngoại tổng hợp 2 như cô lần đầu tiên làm bác sĩ mổ chính, mọi người giống như là phóng viên với tinh thần tranh nhau đưa tin tiêu đề chạy qua để xem. Các giáo sư tràn đầy hứng thú trông ngóng đối với lần đầu tiên làm mổ chính của sinh viên y khoa, nhớ lại bản thân năm xưa thổn thức không thôi. Thế là lần đầu tiên làm mổ chính của cô tối qua từ trong miệng các tiền bối truyền đi trở thành câu chuyện được mọi người ca tụng.
“Bọn họ nói tay của em thần kì lắm, tự mình tách ra được đống ruột lộn xộn của bệnh nhân.” Liễu Tịnh Vân thuật lại tính từ mà người khác nói.
Các giáo sư nói quá rồi, đàn chị và giáo sư cùng nhau trêu cô. Tạ Uyển Doanh biết rõ. Cô dùng ngón tay bình thường làm động tác tách ruột niêm mạc, rất nhiều giáo sư đều có thể làm được.
“Doanh Doanh.” Khương Minh Châu mới đến làm việc vẫy tay với các cô, chạy qua chỗ các cô.
Sáng nay các chị đều đến sớm như vậy, không phải đều là vì để tám chuyện tối qua của cô chứ?
Thật là vậy. Khương Minh Châu đi đến trước mặt cô nắm lấy tay cô, nói ba la một hồi: “Người ta nói tay của em với tay người khác không giống nhau lắm. Thảo nào Hương Du nói nếu như em làm bác sĩ mổ chính của em ấy, ngón tay ấm áp nho nhỏ…”



Bạn cần đăng nhập để bình luận