Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Chương 344 - Giáo sư sợ mất hồn



Chương 344 - Giáo sư sợ mất hồn




“Đàn anh, cái này…”
“Doanh Doanh, cậu đừng quan tâm đến chúng tôi nữa, ra ngoài đi.” Triệu Điềm Vỹ và Lý Khải An nói với cô.
“Hai người các cậu chú ý một chút.” Tạ Uyển Doanh dặn dò bạn học: “Ngày mai thật sự bắt đầu chạy đường dài, cứ từ từ thôi, ngay từ đầu đừng quá nhanh.”
Cô vừa nói xong lời này, bên ngoài vang lên một đám tiếng cười lớn.
Lâm Hạo ngửa đầu nhìn trần nhà trợn trắng mắt, trong lòng nghĩ: Hai người này xem như đã làm mất hết mặt mũi của các nam sinh trong lớp.
Triệu Điềm Vỹ và Lý Khải An muốn đào một cái lỗ để chui vào.
“Bạn học Tiểu Tạ.”
Bên ngoài giáo sư Tôn gọi, Tạ Uyển Doanh đành phải đi ra ngoài trước.
“Bạn học của em thế nào rồi?” Thấy cô đi tới trước mặt, Tôn Ngọc Ba hỏi.
“Hình như là có chút hư thoái ạ.” Tạ Uyển Doanh thành thật trả lời.
Xung quanh vang lên tiếng cười của hết người này đến người khác, hoàn toàn không dừng lại được.
Nam sinh bị ngất, nữ sinh thì sau làm phẫu thuật cơ thể vẫn không có chuyện gì xảy ra, vân đạm phong khinh.
Các giáo sư của khoa ngoại 2 hầu như không còn tức giận. Vừa vặn khoa y trước đó đã gọi điện thoại tới, vì thế các giáo sư đều hiểu, ai là người nên được đào tạo.
Giáo sư không cho cô quan tâm nhiều đến bạn học, Tạ Uyển Doanh trở về phòng bệnh trên lầu quan tâm bệnh nhân.
Sáng hôm sau cô ăn sáng không gặp lại Triệu Điềm Vỹ và Lý Khải An, sau đó nghe bạn học nói hai người này buổi sáng chạy xong bị nôn mửa, phải nằm trong ký túc xá. Giảng viên Nhậm Sùng Đạt đến ký túc xá nam chăm sóc hai nam sinh, vừa chăm sóc vừa trừng mắt.
“Điều này không đáng đời sao? Đã sớm bảo hai người bọn họ một người phải giảm cân, một người phải tăng cân. Hai người này coi những gì chúng ta nói như gió bên tai.” Lâm Hạo tức giận nói, cùng lớp trưởng Nhạc Văn Đồng đi trên hành lang khu bệnh 2.
Vẻ mặt Nhạc Văn Đồng thờ ơ, giống như đối với chuyện này không để ý. Chỉ có khi nhìn thấy thân ảnh Tạ Uyển Doanh đi ngang qua, trong ánh mắt đạm bạc của cậu sẽ lóe lên một chút.
Chớp mắt đã đến 5 giờ chiều ngày thứ sáu, các bác sĩ và sinh viên y tế đến phòng hội nghị của khoa để chuẩn bị tham dự cuộc thảo luận hàng tuần.
Các trường hợp bệnh nan y và tử vong rất quan trọng đối với sự phát triển kỹ thuật của một khoa. Khoa sẽ cố định một khoảng thời gian để cho phép tất cả các bác sĩ trao đổi vấn đề về phần này của bệnh nhân, động não thuận lợi cho việc mở rộng ý tưởng của các bác sĩ, để giúp cho kỹ thuật của mọi người tiến bộ hơn, đồng thời tránh những điều bất lợi xảy ra một lần nữa.
Chiều thứ sáu gần cuối tuần là một khoảng thời gian tương đối thích hợp, và hầu như tất cả các phòng ban đã thiết lập cuộc thảo luận ở thời gian này. Bằng cách này, sau khi thảo luận mọi người có thể thư giãn vào cuối tuần, sắp xếp suy nghĩ của họ và chờ đợi cho đến tuần tới để bắt đầu làm việc lại. Khoa ngoại 2 cũng không ngoại lệ.
Những cuộc họp như vậy đôi khi sẽ mất vài tiếng đồng hồ, chắc chắc sẽ phải làm thêm giờ.
Tạ Uyển Doanh tự mình mang một cái ghế vào phòng họp, bởi vì ghế trong phòng họp không thể đủ cho tất cả mọi người ngồi được.
Vừa ngồi xuống, giáo sư Tôn ngồi trước mặt hỏi cô: “Chị y tá tìm cho em cái ghế này sao?”
Tạ Uyển Doanh thành thật gật gật đầu.
“Em thật sự là…” Tôn Ngọc Ba đố kỵ đến mức đỏ cả mắt, lúc anh ta là thực tập sinh làm sao có đãi ngộ được các y tá yêu thương như vậy.
Bên kia, Lưu Trình Nhiên lấy điện thoại di động ra hỏi hai người bọn họ: “Buổi tối muốn ăn gì? Nếu về quá trễ, giáo sư Đàm nói mời ăn cơm.”
Lãnh đạo mời ăn tối, Tôn Ngọc Ba nói: “Tôi muốn ăn…”
“Sơn hào hải vị.” Tạ Uyển Doanh tiến lại gần nói.
Câu nói đùa lạnh lùng này của cô khiến Đàm Khắc Lâm ngồi ở phía trước lập tức quay đầu lại: Cái gì?
“Giáo sư Đàm bị em dọa mất hồn rồi.” Một nhóm người cười lớn.
Cô không thể đùa được sao? Tạ Uyển Doanh cầm bút gãi gãi trán.
Tất cả mọi người đã vào vị trí, Thẩm Cảnh Huy cuối cùng cũng đi vào, ngồi ở chủ vị phía trước bàn dài.



Bạn cần đăng nhập để bình luận