Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Chương 1896 - Đoán sai rồi



Chương 1896 - Đoán sai rồi




Nghĩ đến lý do tại sao lúc đầu bản thân chạy đến khoa chỉnh hình, mỗi ngày đối mặt với một nhóm người lớn tuổi tâm trạng tồi tệ. Trong lòng Thường Gia Vĩ cũng nghĩ như vậy, thật sự cảm thấy có thể cố gắng để bạn học Tạ đến khoa chỉnh hình thử xem.
“Bây giờ em ấy đi đâu rồi?” Phó Hân Hằng hỏi, bởi vì biết được buổi sáng Tạ Uyển Doanh và Thường Gia Vĩ cùng nhau mua đồ ăn sáng nên nhân tiện hỏi.
“Em ấy đi mua kẹo cùng bạn em ấy rồi.” Thường Gia Vĩ buồn bực, nếu không phải nửa đường nhảy ra Trình Giảo Kim Tào Dũng này, thì sáng hôm nay anh tin chắc rằng tất cả mọi thứ đều tốt đẹp biết bao.
“Nếu Tào Dũng quay lại, lát nữa cậu bảo cậu ấy đi thăm bệnh nhân?” Phó Hân Hằng nhớ lại sắp xếp kiểm tra tối qua, hỏi.
“Tôi không mời cậu ta, cậu ta cũng sẽ nhúng tay vào. Người người cậu ta thích nhất là giả vờ quan tâm đến tập thể.” Thường Gia Vĩ hừ mũi, cho dù như thế nào cũng không nhìn thuận mắt Tào Dũng được.
Một người đương đối ngay thẳng không thể nào hòa hợp được với một người khéo léo sành đời được. Vì vậy, chỉ có thể nhìn mối quan hệ vô cùng tốt đẹp của Tào Dũng và Đào Trí Kiệt, cũng biết được dũng khí mà Tào Dũng nói không phải dũng khí trong đầu óc, mà là dũng khí đã trải qua suy ngẫm và tính toán.
Những người khác trêu đùa Thường Gia Vĩ là công tử đào hoa, nhưng trên thực tế Thường Gia Vĩ mới là người ngay thẳng thực sự. Nếu không sẽ không chỉ khen ngợi giọng hát của Chương Tiểu Huệ.
Tư cách của bác sĩ sẽ thể hiện ở những hiểu biết và kỹ thuật của bác sĩ đối với y học.
Hai người này không quá hợp nhau để có thể cùng điều trị cho bệnh nhân, sau đó sẽ biến đổi như thế nào. Lý Thừa Nguyên một chút không cũng dám nghĩ đến cảnh tượng tiếp theo này. Nhưng lúc đầu tính tình Đàm Khắc Lâm và Đào Trí Kiệt cũng hoàn toàn khác nhau mà cũng có thể cùng nhau phẫu thuật, vậy nên rất khó nói những điều tiếp theo đó.
“Alo, bác sĩ Quách, có chuyện gì vậy?” Thường Gia Vĩ cầm điện thoại lên hỏi đồng nghiệp trong phòng khoa đột nhiên gọi điện thoại đến.
Bác sĩ Quách vừa nghe giọng anh có hơi khiếp sợ, khó khăn nói: “Bác sĩ Thường, bệnh nhân giường 16 nói ngực rất đau.”
“Đã đo điện tâm đồ đầu giường chưa?”
“Đo rồi. Cảm giác không giống bệnh tim phát tác, nhưng có khả năng thuốc hết tác dụng, nên nhịp tim hơi nhanh.”
“Được rồi, tôi đi qua xem thử.” Thường Gia Vĩ hạ điện thoại xuống chuẩn bị đi đến phòng khoa thăm bệnh nhân, đi đến cửa thì quay đầu lại nói với Phó Hân Hằng: “Cậu ăn sáng trước đi, nếu cần cậu, tôi sẽ gọi điện thoại cho cậu.”
Phó Hân Hằng gật đầu, lại nhìn cháo đặt trước mặt mình, hỏi: “Tại sao cậu lại nghĩ đến việc mua cháo cho tôi vậy?”
Thực sự anh ấy cũng không thích ăn cháo, cháo quá nhiều nước. Đối với người bận rộn trên lâm sàng mà nói, ăn cháo giống như đi vệ sinh nhiều, buổi sáng là thời gian quý báu của các bác sĩ để giảm bớt số lần đi vệ sinh. Hơn nữa cháo có thể bổ sung protein cùng các chất dinh dưỡng khác quá thấp, cho nên tuyệt đối sẽ không phải là lựa chọn hàng đầu đối với những bác sĩ quá coi trọng công việc như anh ấy.
“Em ấy nói mua cháo cho cậu, khả năng là nghĩ hôm nay cậu sẽ nghỉ giống như tôi.” Thường Gia Vĩ trả lời, nhếch mép đóng cửa lại.
Có thể nói, lúc đó anh hỏi hỏi cô cô nên hỏi lại anh, chứ không phải dựa vào suy đoán của mình. Cô đoán sai là chuyện rất bình thường. Suy cho cùng làm sao cô có thể nắm bắt chính xác được thói quen thực sự của đối phương mà không thường xuyên tiếp xúc mình.
Bạn học cũ của anh tại sao bị gọi là người máy, phải chờ cô tiếp xúc một khoảng thời gian thật lâu mới có thể hiểu được.
Tạ Uyển Doanh mua xong kẹo, cùng bạn thân đi lên lầu chín.
“Bác sĩ Phó không ăn cháo.” Ngô Lệ Tuyền nghĩ đến chuyện này, nói với cô cô đã đoán sai bữa sáng của đối phương rồi.
Hả?
“Nếu cậu không biết có thể hỏi tôi mà.” Ngô Lệ Tuyền xắn tay áo, nói rằng mình đã sớm nghe ngóng kỹ lưỡng toàn bộ giúp bạn nói: “Bao gồm cả đàn anh Tào của cậu thích ăn gì, tôi cũng biết hết.”



Bạn cần đăng nhập để bình luận