Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa - Chương 2174: [2174 ] không phải ngoại khoa xuất huyết (length: 4040)

Cảnh Vĩnh Triết hô hấp trở nên nặng nề, theo dõi rồi cúi người xuống kiểm tra ống dẫn lưu trong bình, chất lỏng chảy ra trong bình không hề ít.
"Ngươi nói cái gì?" Một giọng nói đột nhiên vang lên sau lưng hai người bọn họ.
Hai bạn học cùng nhau quay đầu lại nhìn.
Bác sĩ Dư lảo đảo từ tư thế ngủ gà ngủ gật trên ghế ngóc người dậy, nhìn thấy người vừa bị chấn động không chỉ có bạn Cảnh.
Hắn thật sự bị hù dọa đến sợ hết hồn, bác sĩ Dư nghĩ thầm, lời của bạn Tạ kia khiến hắn như từ giấc mộng đẹp vỡ tan tỉnh lại, hỏi: "Ý của ngươi nói là thầy Đô là sao?"
Lời này của bác sĩ Dư cứ như thể chính bản thân ông cũng không biết ý đồ của thầy Đô khi đó đứng ở phòng bệnh là gì, khả năng ông ấy cũng không biết trọng điểm quan sát tình hình bệnh nhân của thầy Đô.
Nuốt nước miếng một cái, tay bác sĩ Dư lau mồ hôi lạnh, cả một ngày mệt nhọc khiến đầu óc ông có chút tê liệt. Nghe Đô Diệp Thanh và Trương Hoa Diệu gọi điện thoại, ông thật sự cho rằng Đô Diệp Thanh vì bệnh nhân này là khách quý có đóng góp nên mới để ông ở lại đây làm cảnh.
Lời Tạ Uyển Oánh nói lúc này chẳng khác nào một gáo nước lạnh, giáng thẳng xuống đầu ông.
Không thể đoán đúng ý của cấp trên, không nắm bắt được tinh thần làm việc của lãnh đạo là không hoàn thành nhiệm vụ, vấn đề và hậu quả rất nghiêm trọng. Trong lâm sàng một chút sơ sẩy liên quan đến tính m·ạ·n·g con người.
Mặt bác sĩ Dư lúc trắng lúc xanh, sắp bị bệnh đến nơi, vội vàng chạy đi đo lượng dịch dẫn lưu.
Thấy tiền bối như vậy, Tạ Uyển Oánh nói rõ ràng: "Ý thầy Đô như thế nào con không nghe chính miệng thầy nói, con không biết, những điều này chỉ là con suy đoán cá nhân, thầy Dư ạ."
Cô tuyệt đối không dám ăn nói thay vị đại lão không mở lời.
Bác sĩ Dư không kịp nghe kỹ lời cô nói, liếc nhìn thời gian một chút rồi tính toán lượng dịch dẫn lưu trong bình. Vừa nhìn, thật sự có vấn đề. Bây giờ ca phẫu thuật chưa đầy một giờ, lượng dịch dẫn lưu ra từ ống dẫn lưu ngực của bệnh nhân đã lên đến 400, lượng này cần phải đề cao cảnh giác, nó đã gần đến giới hạn người bệnh có thể trọng nhân với 10ml trên mỗi kg.
Phải làm sao đây? Gọi điện thoại cho cấp trên báo cáo tình hình ngay?
Nhưng lượng dịch dẫn lưu hiện tại còn chưa quá giới hạn báo động. Không biết cuộc điện thoại này có bị mắng hay không.
Bác sĩ Dư như kiến bò trên chảo nóng loay hoay, lẩm bẩm nói: "Bốn xét nghiệm đông máu đã rút chưa? Tình hình bây giờ thế nào?"
"Sau phẫu thuật tim mạch thì bao lâu sẽ rút xét nghiệm đông máu?" Đỗ Mông Ân hỏi.
Trương Thư Bình nghĩ nghĩ: "Có phải là sau khi kết thúc phẫu thuật một tiếng đồng hồ không?"
Hai người này không biết từ đâu xuất hiện, có lẽ sau khi chợp mắt nghe thấy động tĩnh trong phòng bệnh thì chạy đến.
Đỗ Mông Ân ghé vào tai Trương Thư Bình nói: "Cậu nói xem, bệnh nhân này có phải bị xuất huyết nhiều không? Nếu chảy máu nhiều thì phải làm thế nào? Lại kéo vào phòng phẫu thuật cầm máu à?"
"Cái gì kéo vào phòng phẫu thuật lại cầm máu?" Bác sĩ Dư quay sang trừng mắt với hai người họ.
Không biết gì thì đừng có đứng ở đây suy đoán vớ vẩn, sẽ làm cho bác sĩ trực càng thêm nóng ruột.
"Cô ấy chẳng phải là đang chảy máu nhiều sao? Không cầm máu?" Đỗ Mông Ân lẩm bẩm trong miệng.
"Các cậu về học đi." Lúc bác sĩ Dư đau đầu nhức óc sẽ không có lời hay để nói với sinh viên y.
Dừng máu có rất nhiều cách, cần dựa theo nguồn gây mất máu mà giải quyết. Giống như người bệnh hôm nay bị xuất huyết, không phải do lỗi phẫu thuật ngoại khoa gây ra, gọi là xuất huyết không phải do ngoại khoa.
Việc lôi người bệnh có xuất huyết không phải do ngoại khoa vào phòng phẫu thuật có ích lợi gì. Việc cần làm là mau chóng chặn đứng tình trạng bất thường trong dịch máu của người bệnh. Bác sĩ Dư trấn tĩnh lại, nhắm chuẩn bạn Tạ: "Ngươi chắc chắn, trong cơ thể người bệnh này là PAI có vấn đề sao?"
"Thầy định dùng thuốc kháng tiêu sợi huyết ạ? Con cảm thấy có thể thử dùng an giáp vòng chua xem sao." Tạ Uyển Oánh nhanh chóng tiếp lời thầy.
(hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận