Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Chương 1275: Tấm lòng nhân hậu của bác sĩ ngoại khoa



Chương 1275: Tấm lòng nhân hậu của bác sĩ ngoại khoa




Chương 1275: Tấm lòng nhân hậu của bác sĩ ngoại khoa
Nếu nói sớm, sinh viên y bọn họ cũng phải chuẩn bị trước.
Giáo sư Lý yêu nghiệt là muốn làm gì đây? Cố tình cho thực tập sinh bọn họ một chút đã kích sao?
Nói đi nói lại, lớp trưởng trước giờ sẽ không đặt biệt danh cho ai, cái biệt danh Lý yêu nghiệt này chắc chắn không phải do lớp trưởng nghĩ ra, Tạ Uyển Doanh nghĩ. Nói giáo sư Lý là yêu nghiệt, có lẽ đúng là sự thật. Sau khi nhận thông tin từ người bị thương, giáo sư Lý không hề có một chút căng thẳng nào, điều này trái ngược hoàn toàn với giáo sư Tân.
Có lẽ những cảnh tượng đáng sợ bác sĩ ngoại khoa đã thấy quá nhiều, nên đã mất cảm giác từ lâu.
Là như vậy sao?
Giáo sư Lý đi đến bên cạnh người bị thương, ngồi xổm xuống, nắm lấy một tay người bị thương nói: “Không sao, sẽ nhanh chóng đưa cậu đến bệnh viện.”
Ý thức nam thanh niên bị thương vẫn còn tỉnh táo, đôi mắt vẫn có thể cử động, ánh mắt nhìn chằm chằm bác sĩ đi đến bên cạnh mình, ánh mắt chớp chớp, như đang muốn nói: Cứu tôi với, cứu tôi với.
Những người công nhân xung quanh cũng giống như học sinh trong trường học, có một số người không nhịn được tiếp tục xem tiếp, có một số thì sờ tim quay mặt rời đi.
So với các học sinh cấp hai đơn thuần kia, những người công nhân hiểu biết sâu rộng hơn, biết rõ tính mạng người công nhân này đang nguy kịch, do dù là bác sĩ đã đến hiện trường rồi.
Đối với điều này, Lý Thừa Nguyên chỉ nắm chặt bàn tay người bị thương, vẻ mặt gió yên sóng lặng.
“Bác sĩ, chúng tôi không dám động lung tung đến anh ta.” Một người công nhân già nói với bác sĩ: Chủ yếu không biết rõ bên trong vết thương anh ta như thế nào?”
“Ừ.” Lý Thừa Nguyên chỉ đơn giản đáp lại một tiếng.
Vết thương ở phần đầu bệnh nhân có thể nhìn thấy rất nông, chỉ có một đường, không có nhiều máu chảy ra. Tuy nhiên, những vết thương nghiêm trọng trên cơ thể con người thường là những vết thương không quá rõ ràng, bên trong nội tạng bị thương rối tung rối mù. Điều này cũng giống như bệnh nhân bị chấn thương sọ não.
Y tá cầm dụng tiêm và phải tiêm cho người bị thương trước, rồi mới chuyển lên xe cấp cứu. Bàn tay đeo găng tay của Lý Thừa Nguyên ấn nhẹ vào trán của người bị thương, hai mắt giống như đang chụp X- Quang cho người bị thương. Hai sinh viên y đang suy nghĩ giáo sư Lý từ bên ngoài thì có thể nhìn ra được những gì, không ngờ giáo sư Lý quay đầu nhìn về phía hai người bọn họ.
Đến đây. Lý Thừa Nguyên dùng ánh mắt ra hiệu cho hai tân binh.
Nghe theo chỉ thị của giáo viên, Tạ Uyển Doanh lập tức đi đến ngồi xuống bên kia của người bị thương.
Nhạc Văn Đồng hít một hơi sâu rồi mới đi lại, nghĩ rằng suy nghĩ của người đàn ông này chắc chắn là không nhìn ra cái gì, nhìn ra cũng sẽ không nói với bọn họ, là muốn tiếp tục lừa gạt hai người bọn họ sao. Yêu nghiệt chính là yêu nghiệt. Vì vậy, đây chính là nguyên nhân cậu thích khoa ngoại thần kinh chứ không mấy thích khoa ngoại tim mạch. Đàn anh Tào đàn anh Hoàng bọn họ đều là những người rất tốt, không một chút mảy may tính toán với người khác.
Nghĩ đến Tống Học Lâm người ở bắc đô kia ở bên cạnh đàn anh Tào, đến khi nào mới có thể đến lượt cậu đây? Nghĩ đến đây, Nhạc Văn Đồng khẽ nhìn nữ học bá của lớp, biết quan hệ giữa cô và đàn anh Tào rất tốt, và là một trong những đối thủ có thực lực mạnh nhất của cậu. Thật bất ngờ, cái nhìn này, khiến cho cậu gần như không nói nên lời. Thế mà cô đang học theo Lý Thừa Nguyên nắm tay người bị thương.
Cô là đang muốn nịnh nọt Lý yêu nghiệt sao? Thế nên đi theo Lý Thừa Nguyên học đi đôi với hành sao?
Đôi mắt dài dưới lông mày của Lý Thừa Nguyên liếc nhìn biểu cảm hoàn toàn khác với hai người bọn họ, lúc nhìn thấy động tác của Tạ Uyển Doanh đôi mắt lóe lên.
Chưa từng nghe qua người ngay thẳng như cô mà biết nịnh nọt người khác. Ngược lại, tất cả nhưng tin đồn mà anh ta nghe được cô là một người tương đối không hiểu về các mối quan hệ giữa người và người. Cô không hiểu cái gì gọi là tình cảm kết thân riêng tư, điều này khiến cho Phó Hân Hằng lo lắng trước đó đặc biệt bảo Chu Tuấn Bằng cùng cô đến chào hỏi, cô lắng nghe giống như một đứa trẻ không hiểu.
Chuyện nịnh nọt Tạ Uyển Doanh sẽ không làm, cô chỉ đơn giản cảm thấy giáo sư Lý làm là rất đúng. Trong trường hợp người bị thương như vậy, bất luận như thế nào phải khiến cho bệnh nhân yên tâm trước.





Bạn cần đăng nhập để bình luận