Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa - Chương 2760: [2760 ] không xứng (length: 3986)

Mỗi khi bị giục cưới, người trong lòng chỉ cảm thấy tràn đầy bất lực. Tề Vân Phong gần như uể oải nói: "Ba, chuyện này con sẽ tự mình sắp xếp ổn thỏa."
"Con đừng có qua loa cho xong chuyện với ba và mẹ nữa. Con nói đi, con muốn đối tượng như thế nào? Ba và mẹ sẽ đi tìm cho con." Chuyện này kéo dài mấy năm rồi, lần này ba anh trực tiếp dứt khoát nói thẳng cho con trai nghe, "Ba mẹ biết con thích con gái làm trong ngành y. Ba và mẹ sẽ giúp con tìm một đối tượng như vậy, có được không."
Nghe ra được cha mẹ mình nghe ngóng được tin đồn kỳ quái ở đâu. Tề Vân Phong cau mày, ngẩng đầu nhìn lên lão Trương ở vị trí tài xế.
Bị ánh mắt ông chủ quét đến, mồ hôi lão Trương chảy ròng ròng. Chắc chắn không phải một mình hắn nói vậy. Những người khác chắc cũng thấy vị bác sĩ Tạ kia cùng Tề Vân Phong có thái độ khác thường đối với cô ấy. Khi mấy lãnh đạo khác hỏi tới, hắn cùng bọn họ chỉ có thể nói dựa trên những gì mình tận mắt chứng kiến, nói Tề Vân Phong dường như có chút tình cảm với vị bác sĩ Tạ kia.
Sau khi tiếp nhận tình báo bọn họ cung cấp, công ty cùng Tề gia có phái người đi điều tra bác sĩ Tạ không, lão Trương hắn một tài xế thì làm sao biết được. Bất quá, cú điện thoại của Tề gia có lẽ đã phản ánh ra một vài vấn đề. Có lẽ như tin đồn hắn lão Trương nghe được, gia cảnh bác sĩ Tạ không tốt. Tề gia và quốc năng tập đoàn không phải công ty hay gia đình bình thường, họ rất xem trọng thể diện. Có lẽ là vì vậy nên ba anh muốn tìm cho con trai một nữ bác sĩ có gia cảnh tốt hơn.
Trong đám phú nhị đại, con gái học ngành y không phải là không có.
Giọng điệu ép buộc quá mức của cha khiến Tề Vân Phong nổi giận. Rõ ràng là cha mình căn bản không tiếp xúc qua bác sĩ Tạ, không hiểu gì về cô ấy cả. Tề Vân Phong cúp điện thoại.
Lão Trương ngồi ở ghế lái càng thêm căng thẳng như đang đi trên băng mỏng. Đừng nhìn Tề Vân Phong lịch sự nhã nhặn, thực tế vị đại lão bản trẻ tuổi này tính khí vô cùng nóng nảy.
Cơn giận của Tề Vân Phong chủ yếu là nhắm vào thái độ hời hợt của cha và người nhà đối với ngành y.
Lời của ba anh nghe cứ như là chỉ cần là con gái học y, điều kiện tiên quyết là gia cảnh phải đủ tốt, còn những cái khác không quan trọng. Ba anh rốt cuộc xem nữ bác sĩ là cái gì vậy, chẳng khác nào Dương Thiếu Khôn sao?
Bác sĩ là ở lâm sàng chữa bệnh cứu người, dân chúng tìm bác sĩ không phải để xem gia cảnh bác sĩ thế nào, mà là để xem năng lực của bác sĩ. Cũng như Tề Vân Phong anh đây, nếu đến bệnh viện khám bệnh mà không có đủ năng lực chữa khỏi bệnh cho người ta, thì ai thèm để ý đến anh.
Cha mẹ anh cuối cùng chắc chắn không xem thường bác sĩ, chỉ là nghĩ rằng tìm đối tượng cho con trai chứ không phải tìm thầy thuốc chữa bệnh.
Nhưng mà, người con trai này của ông bà không nghĩ vậy.
Nếu anh muốn tìm bạn đời là bác sĩ, thì cũng không phải để tìm thầy thuốc chữa bệnh, mà là để cùng anh có thể nói chuyện về chuyên môn y học. Dù anh không còn làm bác sĩ ở bệnh viện, thì sự nghiệp của anh vẫn còn một bộ phận lớn liên quan đến y học, nên cần có một người bạn đời có thể giúp đỡ lẫn nhau. Người mà y thuật không đủ cao thì sẽ không lọt vào mắt anh. Ai bảo Tề Vân Phong anh đây có nhiều tiền, lại quen biết rất nhiều danh y trên thế giới chứ.
Nhớ đến vụ ở nhà họ Ngụy, Tề Vân Phong liền gọi điện thoại cho người phụ trách việc này ở công ty, truyền đạt chỉ thị: "Ngày mai cậu đến hội quốc gia một chuyến, hỏi lãnh đạo bên họ xem có việc bình chọn học bổng quốc năng theo quy tắc công ty ta hay không. Còn cái người tên Chương Tiểu Huệ sao lại có trong danh sách. Quy định của tập đoàn quốc năng chúng ta là chỉ xem xét thành tích y học, không liên quan đến các yếu tố khác."
"Vâng, Tề tổng, ngày mai tôi sẽ đến hội quốc gia hỏi chủ nhiệm Giang ạ."
(hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận