Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa - Chương 3379: [3379 ] mở ra mù hộp (length: 3920)

Vương mụ mụ hướng về phía sui gia vỗ bàn mà lớn tiếng truy hỏi: "Có phải ngươi đã sớm biết con trai ngươi đã làm chuyện xấu với con gái ta?"
"Không có." Tằng mụ mụ một mực phủ nhận, "Chẳng phải đã nói có bác sĩ Lỗ biết, cứ để bác sĩ Lỗ nói. Dù sao ta cái gì cũng không biết."
Hừ, những người này để người nhà bọn họ nắm giữ chứng cứ mấu chốt, chẳng lẽ không sợ người nhà bọn họ sẽ từ đầu đến cuối đứng về phía bọn họ làm việc sao?
"Tiểu Khổng đi đâu rồi?" Bác sĩ Đường lại hỏi những người khác, vì sao học sinh họ Khổng kia lại không thấy.
"Tiểu Khổng từ phòng kiểm tra đi ra nói muốn đi vệ sinh." Những người khác trả lời.
Khổng đồng học rớt xuống hầm phân rồi sao?
"Hắn là đi mật báo cho con trai ngươi." Vương mụ mụ níu lấy sui gia, "Con trai ngươi đến giờ vẫn chưa xuất hiện, cũng là đi nhà cầu à?"
"Ta không biết con trai ta đi đâu, nó không nói cho ta." Tằng mụ mụ cắn chặt rằng mình không biết gì cả, "Bác sĩ Lỗ đi đâu ta làm sao mà quản được."
Chỉ cần Khổng đồng học không xuất hiện, cái hộp mù này sẽ không mở ra được.
Bác sĩ Đường tức giận, đối những người khác nói: "Đi tìm hắn về đây!"
Có người gọi điện thoại liên tục thúc giục Khổng đồng học.
Mấy phút sau, Khổng Vân Bân cuối cùng cũng hiện thân, vội vàng đi vào văn phòng báo cáo với bác sĩ Đường: "Em xin lỗi vì đã tạm thời gửi tin nhắn cho thầy, thầy Đường. Vừa hay có một người bạn quen đến tìm em nhờ em đưa đến khoa cấp cứu của bệnh viện mình lấy số."
"Cậu mau nói tình hình cho người nhà bệnh nhân." Bác sĩ Đường thúc giục hắn hoàn thành công việc của mình rồi nói tiếp.
Đối diện một hàng là Tằng ba ba, Tằng mụ mụ, Vương ba ba, Vương mụ mụ, bốn người đều nhìn Khổng Vân Bân.
Kéo ghế ra ngồi xuống, Khổng Vân Bân cúi đầu. Lúc hắn nhận nhiệm vụ còn tưởng rằng đây là một chuyện rất tệ, nắm giữ vận mệnh người nhà này. Về sau phát hiện đây là một chuyện siêu cấp khó nhằn, nói ai chụp ảnh cũng không được.
Cái người sắp xếp việc này cho hắn thật là quá thông minh quá vương bát đản. Khổng Vân Bân thầm mắng trong đầu.
Chuyện này không trách bác sĩ khác bị phân công làm, so với người nhà họ Vương dễ bị thuyết phục, tin tưởng những người không chuyên về y học, thì người nhà họ Tằng có bác sĩ càng muốn tin vào bản thân mình hơn. Muốn khiến người nhà họ Tằng tin bác sĩ của bọn họ không hề gian lận thì chỉ có mình hắn, Khổng Vân Bân.
Khổng đồng học đến giờ phút quan trọng này có dám nói dối không? Chắc chắn là không dám. Hiện trường có nhiều lão sư cùng các vị đại lão nhìn chằm chằm như vậy, hắn nói dối chắc chắn sẽ bị phát hiện.
"Lúc ấy người bệnh nhìn ảnh chụp chính là chồng của nàng." Khổng Vân Bân công bố nội dung bên trong chiếc hộp mù.
"Xem đi." Vương mụ mụ lại vỗ bàn một cái, nhắm thẳng vào sui gia, "Là con trai ngươi làm chuyện xấu."
"Sao không thể nói là con gái ngươi làm chuyện xấu với con trai ta, nên con gái ngươi nhìn thấy ảnh chụp chồng mới kích động?" Tằng mụ mụ cãi lại.
"Người bệnh không chỉ nhìn thấy ảnh chụp chồng mình." Tạ Uyển Oánh chen ngang.
Tằng mụ mụ mỗi lần nghe thấy giọng Tạ bác sĩ đều cảm thấy rợn cả tóc gáy, nuốt một ngụm nước bọt hỏi: "Còn là cái gì?"
"Trong ảnh có ngày tháng sinh âm lịch của con trai bà." Tạ Uyển Oánh nói.
Ngày mà Tằng thái thái xảy ra chuyện và bắt taxi đi là ngày sinh âm lịch của chồng bà. Ngày đặc thù này rất dễ dàng tra ra, bởi trong hồ sơ bệnh án có ghi năm tháng ngày sinh của bệnh nhân.
Bác sĩ có thể tra ra được những thứ này, thì cảnh sát cũng có thể. Sáng sớm cảnh sát kết luận đây là kịch gia đình luân lý chứ không phải án mạng nên cũng mặc kệ.
"Chúng ta đã cho người bệnh xem ảnh chụp và kiểm tra đối chiếu hoạt động não, có ảnh một mình chồng của nàng đối chiếu với ảnh của một người khác, có ảnh một mình chồng của nàng có thêm ngày tháng hay không, đều phát hiện rõ ràng có sự khác biệt trong hoạt động của não."
Bạn cần đăng nhập để bình luận