Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa - Chương 2732: [2732 ] chuyên nghiệp sùng bái (length: 4047)

Trên xe cứu thương không còn chỗ trống, toàn bộ đều là người. Bác sĩ Trình Dục Thần phụ trách hộ tống bệnh nhân. Nhậm Sùng Đạt, vị phụ đạo viên này cũng có mặt trên xe.
Các bạn học lo lắng muốn bắt xe đi cùng đến bệnh viện Bình Hoài.
Vào khung giờ ban đêm này rất khó bắt xe. Các bạn nội khoa thì đi nhờ xe của sư huynh, Phan đồng học và lớp trưởng nhạc đi xe của Chu sư huynh.
Khi Tạ Uyển Oánh mở cửa xe của Tào sư huynh, quay đầu lại thấy mọi người đều vẫy tay tạm biệt, nàng liền một mình chui vào ghế phụ lái.
Trước khi lái xe, Tào Dũng gọi điện thoại cho người nhà: "Bà nội, bà nói Tam Bảo sao rồi?"
Đoạn đồng học đến giờ vẫn chưa được ai an ủi, một mình cô đơn trong phòng làm việc. Bà nội Tào lo lắng cho đứa cháu trai út này.
"Để con gọi điện bảo hắn xuống." Tào Dũng nói.
Nghe thấy Tào sư huynh nói vậy, Tạ Uyển Oánh nhanh chóng cầm điện thoại lên giúp gọi.
"Các cháu ăn cơm chưa?" Bà cụ lại hỏi.
Chắc chắn là tất cả mọi người đều chưa ăn tối. Không ai còn tâm trạng mà ăn tối cả.
"Các cháu có phải đến Bình Hoài không? Như vậy đi, để mẹ các cháu mang bữa ăn đến cho các cháu." Bà nội Tào nói.
"Không cần đâu ạ, bọn cháu gọi đồ ăn bên ngoài là được." Tào Dũng nói, không muốn làm phiền người nhà.
Bà nội Tào nghĩ bụng, thằng út này phòng bị quá, muốn bọn chúng gặp mặt nhau cũng khó.
Nhận được điện thoại, Đoạn Tam Bảo đi xuống. Dưới màn đêm, mặt Đoạn đồng học có chút khác thường, trắng bệch quá mức.
Tạ Uyển Oánh giúp hắn mở cửa xe từ bên trong. Đợi Đoạn đồng học ngồi lên xe, nàng quan tâm hỏi: "Bác sĩ Đoạn, anh muốn ăn tối món gì?"
Khác với Đới Nam Huy bị dọa ngay từ đầu, Đoạn Tam Bảo thuộc kiểu càng nghĩ càng sợ. Ai bảo hắn là thiên tài quốc đô, ở trong phòng làm việc xem xét lại toàn bộ quá trình cấp cứu thì càng thêm sợ hãi.
Nếu không có Tạ đồng học đánh cược thành công, khiến cho phòng thất tốc biến thành thắng, thì dù kéo được trái tim trở về cũng sẽ chín phần mười chết não hoặc là người thực vật. Đây là kết quả hắn suy tính được sau chuyện này.
Ngẩng đầu lên, Đoạn Tam Bảo nhìn mặt Tạ đồng học, như thể đang tìm kiếm thứ gì đó trên mặt nàng.
Bị nhìn chăm chú, Tạ Uyển Oánh nói: "Tôi vẫn chưa ăn tối, chắc trên mặt không có gì đâu."
Vì câu nói đùa nhạt nhẽo của nàng, Đoạn Tam Bảo miễn cưỡng nặn ra nụ cười, trả lời: "Cô ăn gì, tôi ăn cái đó."
Đứa em họ bị dọa đến mất cả chủ kiến. Tào Dũng bắt đầu giáo dục, phê bình theo kiểu dẫn dắt: "Chuyện qua rồi, đừng suy nghĩ nhiều, có quan điểm chuyên môn nào thì sau này hãy nói thoải mái ở buổi thảo luận bệnh án."
Bác sĩ cần phải biết điều chỉnh tâm trạng, không thể cả ngày ôm khư khư ca bệnh cá biệt mà không buông. Cứu được người rồi lại càng không nên bi quan như vậy.
Tào sư huynh là bác sĩ khoa ngoại thần kinh, quá hiểu về việc điều chỉnh não bộ của con người rồi. Tạ Uyển Oánh nghĩ.
Đoạn Tam Bảo không có sự sùng bái mù quáng như nàng dành cho biểu ca Tào Dũng của mình (quả nhiên là tình nhân trong mắt hóa Tây Thi). Cái gì mà bác sĩ khoa ngoại thần kinh chứ, chẳng qua là lão đại biểu ca làm lâm sàng cứu người nhiều hơn người chết nên tự tin tràn trề thôi. Không giống như hắn, có bằng rồi nhưng vẫn cứ giậm chân tại chỗ trong lâm sàng.
Người mà hắn muốn sùng bái lại chính là Tạ đồng học đây này, làm sao mà dám đánh cược ở hiện trường cấp cứu hơn cả các bậc đàn anh vậy chứ.
Sau chuyện tối nay, có lẽ hắn có thể hiểu được tâm tư của Phan đồng học theo đuổi nàng.
Trong lâm sàng gặp phải ca bệnh khó giải quyết, tìm cấp trên nói thì bị cấp trên phớt lờ hoặc là không kịp. Nếu có một đồng nghiệp đáng tin cậy đi cùng thì kết quả sẽ hoàn toàn khác, điều này đã được chứng minh qua chuyện hôm nay.
Đôi mắt tròn của Đoạn Tam Bảo cứ đảo qua đảo lại.
Khi xe chuẩn bị khởi hành, Tào Chiêu thay quần áo xong đi xuống nhân cơ hội đi nhờ xe của em trai. Anh cả là người lái xe đưa cha bọn họ đi trước một bước rồi.
Trên đường đi, trong xe vô cùng yên tĩnh.
(hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận