Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Chương 403 - Bị chất vấn



Chương 403 - Bị chất vấn




Có nhiều tai biến thứ cấp sau khi uống rượu cho dù không sinh ra ngộ độc rượu, đặc biệt phổ biến tại các cấp cứu lâm sàng, là nỗi sợ và đau đầu nhất của các bác sĩ. Vì vậy thông thường bác sĩ gặp phải bệnh nhân uống rượu sẽ đề nghị giữ lại theo dõi, sợ trong cơ thể có một số vấn đề do rượu cồn ức chế thần kinh trung ương không lộ ra được.
“Các em đã uống rượu gì?” Lư Thiên Trì nhìn học muội tức giận hỏi.
“Chúng em chỉ uống một ngụm.” Liễu Tịnh Vân khua tay múa chân nói: “Trước đó em cùng với các đàn anh Hoàng đã từng uống bia rồi.”
Lúc này Hoàng Chí Lỗi nghe lời cô nói từ cửa vội vàng chạy đến, một mạch xông đến: “Em nói cái gì? Anh mời em uống rượu? Anh mời em uống rượu khi nào chứ?”
“Không phải, tại cuộc họp đồng hương....”
“Là bia là bia đó, nồng độ cồn của bia rất thấp, không quá khác biệt với đồ uống. Bia bọn do chính bọn anh mua bao nhiêu nồng độ bản thân bọn anh biết rõ, biết chỉ có thể uống bao nhiêu. Em không hiểu rượu em uống làm gì? Em uống gì em có biết không?”
“Chúng em không cảm thấy say.” Liễu Tịnh Vân uất ức muốn khóc. Mình và tiểu học muội uống một ngụm nhỏ rượu vang đỏ thì có thể như thế nào.
“Một ngụm rượu trắng cũng có thể đánh gục ba người các em. Sau khi uống rượu để toàn bộ cơ thể phát huy tác dụng cần phải có thời gian, chứ không phải vừa uống vào là có thể khiến em say. Chính bởi vì như vậy, có một số người vừa uống rượu không cảm thấy say, cuối cùng uống nhiều rồi không biết xảy ra chuyện gì. Em học y em không hiểu à? Anh xem em thiếu nợ phao trong phòng cấp cứu!” Hoàng Chí Lỗi càng mắng càng tức giận.
“Chúng em không uống rượu trắng.”
“Uống rượu gì?”
“Rượu vang.”
“Nồng độ cồn của rượu vang đỏ thông thường còn cao gấp đôi so với bia.” Hoàng Chí Lỗi kích động đến mức khua tay.
Liễu Tịnh Vân bị động tác của anh dọa cho sợ, lùi ra sau.
Chàng trai cao ráo đẹp trai được y tá dẫn vào phía sau nhìn thấy cảnh tượng này chạy thẳng đến, kéo Hoàng Chí Lỗi lại nói: “Cậu đừng đừng đừng mắng cô ấy nữa. Tôi mắng giúp cậu, giúp cậu mắng cô ấy.”
Hoàng Chí Lỗi bị kéo quay người lại nhìn thấy rõ là sĩ quan Hồ bạn trai của học muội, giận run người: “Cậu là cảnh sát, trông chừng con bé kĩ vào.”
“Vâng vâng vâng, tôi giúp cậu trông chừng.”
Nếu không phải sự tình hiện tại chính đáng, tất cả mọi người sẽ vì cảnh tượng trước mắt mà kinh ngạc. Một cảnh sát không giáo huấn người khác nghiêm khắc bằng một bác sĩ. Đối với việc này, sĩ quan Hồ Chấn Phàm không cảm thấy kì lạ, hai bạn học bác sĩ y khoa của mình từ trước đến nay làm cho một sĩ quan như anh cũng e sợ.
Hoàng Chí Lỗi không thể nguôi giận, muốn tiếp tục phát hỏa, nhưng bị đàn anh Tào ở bên kia liếc mắt qua, lập tức im lặng.
Tào Dũng im lặng nhìn đàn em.
Biết đàn anh Tào không thích nhất là những bác sĩ không kiềm chế được cảm xúc trước mặt bệnh nhân, Hoàng Chí Lỗi khép miệng mình lại, không nói nữa.
Nhìn thấy đàn em đã bình tĩnh, Tào Dũng lấy điện thoại đã đổ chuông từ trong túi ra, một tay đút vào túi áo blouse trắng, một tay cầm điện thoại đi ra ngoài hành lang nghe máy: “Vâng, là em đã thông báo, chủ nhiệm Dương. Em định nếu lát nữa tình hình không ổn thì phải báo cáo cho trường của bọn họ...”
Liễu Tịnh Vân nghĩ có chỗ nào không đúng, đưa tay đẩy tiểu học muội đang nằm trên giường bên cạnh: “Doanh Doanh, em uống trước không phải đã nhìn nồng độ cồn trên chai rượu rồi sao?”
Tạ Uyển Doanh bị đàn chị đẩy đột ngột tỉnh giấc.
Mở mắt nhìn thấy một dãy giáo sư đang đứng cùng nhau, Tạ Uyển Doanh cũng rất ngạc nhiên giống như đàn chị.
“Em như thế nào rồi?” Nhậm Sùng Đạt đối với ánh mắt kinh ngạc của sinh viên hỏi.
Tạ Uyển Doanh buột miệng nói ra: “Không sao ạ.”
Kết quả vì câu không sao này của cô không những làm cho mấy vị giáo sư dễ chịu mà sắc mặt càng đen hơn.
“Em đã uống bao nhiêu rượu?” Đàm Khắc Lâm đứng ở đuôi giường cô, nghiêm khắc hỏi.



Bạn cần đăng nhập để bình luận