Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Chương 1450: Suy nghĩ rõ ràng rồi hãy làm



Chương 1450: Suy nghĩ rõ ràng rồi hãy làm




Chương 1450: Suy nghĩ rõ ràng rồi hãy làm
Chọn một dây vòm bằng thép không gỉ có độ mềm cứng vừa phải, dùng kìm vặn phần đầu của nó thành một vòng tròn, bôi dầu bôi trơn qua lại, để tránh làm trầy xước thành khí quản, đồng thời có thể tạo thành một vòng tròn nhỏ. Sau đó sử dụng kẹp đặt nội khí quản đã đem đến trước đó, để cố định chắc chắn bằng đầu đuôi của dây vòm, cố gắng nhất có thể đưa vào bên trong thành quản của bệnh nhi, tốt nhất là kéo dài đến đầu khí quản mà không vào khí quản để đưa dây vòm vào.
“Em làm đi, tôi sẽ cố định ống soi thanh quản mở thanh môn cho em.” Trương Hoa Diệu nói với Tạ Uyển Doanh.
Tạ Uyển Doanh nghe hiểu hàm ý của Trương Hoa Diệu.
Là ý tưởng do em nghĩ ra, đương nhiên chỉ có thể tự em làm. Tôi không quan tâm em có phải là sinh viên hay không, nếu là người muốn trở thành bác sĩ, cần phải chịu trách nhiệm về tất cả những ý tưởng y học của mình.
Đại lão đúng là đại lão, đối với bất kì ai cũng hoàn toàn không một chút khách sáo.
“Phải suy nghĩ thật rõ ràng rồi hãy làm.” Trương Hoa Diệu lại nói với cô.
Nếu em chưa suy nghĩ rõ ràng chi tiết, những điều đã nói với tôi trước đó là viển vông, thì tôi sẽ đuổi em ra ngoài bất cứ khi nào.
Lời cảnh cáo thứ hai của giáo sư Trương Tạ Uyển Doanh cũng đã nhận được.
Bộ não của cô nhanh chóng lên kế hoạch đường đi thao tác.
Điều đáng sợ nhất khi dây vòm đi vào khí quản là sẽ bị móc vào thành khí quản, vì vậy dây vòm cần phải đi vào khí quản ở tư thế rỗng, cố gắng nhất có thể song song với khí quản. Thành khí quản không phải là một bề mặt nhẵn bằng, có những chỗ lồi lõm, để cho dây vòm rỗng thật sự không dễ dàng. Bởi vì dây vòm quá mảnh, rất khó điều khiển, khó hơn nhiều so với kìm cá sấu, nếu không cẩn thận đi sai hướng sẽ va vào thành chảy máu ngay lập tức. Chính vì lý do này trong trường hợp mù thường sẽ phải dựa vào cảm giác tay của chính bác sĩ. Thay vì nói là cảm giác tay, không bằng nói trong đầu của bác sĩ nhất định phải có một sơ đồ kết cầu chi tiết bên trong khí quản của bệnh nhân, để thao tác trên tay có thể tránh được vùng nguy hiểm.
Trong đầu đã nghĩ rõ ràng về kế hoạch của mình, Tạ Uyển Doanh tập trung, tay phải cầm vòng kẹp, tay trái hỗ trợ đỡ tay phải và kìm, làm một điểm chống đỡ để tăng thêm sự ổn định và kiểm soát lực không vượt qua phạm vi.
Nhìn thấy động tác này của cô được chuẩn bị vô cùng cẩn thận, Trương Hoa Diệu ậm ừ trong cổ họng.
Đột nhiên, Tạ Uyển Doanh quay đầu, cảm nhận được người đang đứng ở cửa.
Nhìn theo ánh mắt đột ngột thay đổi của cô, Tào Dũng và Trương Hoa DIệu nhìn thấy Lý Hiểu Băng đứng ở cửa.
Trước cảnh tượng này Trương Hoa Diêu gần như phát hỏa, nhưng cuối cùng vẫn kìm nén lại, hạ giọng nói từng câu từng chữ giáo sư phụ nữ mang thai: “Cô đang ngồi ở bên ngoài, đến đây nhìn cái gì? Đây là nơi cô có thể nhìn sao?”
Bác sĩ đang bận cứu người, một phụ nữ mang thai như cô ấy đến đây góp vui là muốn chọc tức bác sĩ à. Bác sĩ không có thì giờ quan tâm đến kết quả sau khi phụ nữ mang thai bị hoảng sợ.
Bị đại lão Trương trách mắng, trong lòng Lý Hiểu Băng cũng hiểu bản thân không nên đến xem, nhưng lòng không nhịn được. Giống như sắp làm mẹ rồi, giờ phút này thật sự không thể chứng kiến có đứa bé chết. Vô cùng lo lắng kết quả của cô bé nhỏ, bước chân không kiềm chế được mà chạy đến đây.
Cô gái nhỏ như thế nào rồi?
Lý Hiểu Băng vẫn luôn nhìn vào trong phòng đã sớm nhìn thấy rồi, vì thế đại lão Trương bảo cô ấy đi đã chậm rồi.
Đứa bé nằm trên giường bệnh, khuôn mặt nhỏ trắng bệch, đôi môi hơi tím tái, đôi mắt nhỏ dường như bất cứ khi nào cũng có thể trợn ngược lên, giống như một con thiên nga nhỏ rơi vào trạng thái sắp chết.
Tìm Lý Hiểu Băng đập nhanh, hô hấp có chú gấp gáp, tay chân hơi run.
Cũng may cô ấy là bác sĩ, ít nhất đã từng nhìn thấy cảnh tượng giống như vậy, còn có thể khống chế cảm xúc của mình một chút.
Lâm Lệ Quỳnh ở gần cửa vội vàng đi qua nói với cô ấy: “Tôi đỡ cô ra bên ngoài ngồi, đừng nhìn nữa.”





Bạn cần đăng nhập để bình luận