Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Chương 338 - Đến phòng phẫu thuật cùng nhau



Chương 338 - Đến phòng phẫu thuật cùng nhau




Sau khi sờ nắn, Tạ Uyển Doanh lại lấy ống nghe ra chẩn đoán cho người bệnh.
Gần bốn mươi phút trôi qua, một y tá quay lại nhìn đồng hồ trên tường rồi tính toán.
Trong trí nhớ, từ trước tới giờ bọn họ chưa từng thấy kiểm tra sức khoẻ lâu lắc như vậy, mỗi một người đều cảm thấy mù mờ, không rõ là tình trạng như thế nào. Vấn đề là dù cho có kiểm tra sức khỏe cẩn thận, thì dáng vẻ của đồng nghiệp của bọn họ nằm trên giường kiểm tra sức khỏe cũng không rõ là những vị trí mà bác sĩ ấn vào rốt cuộc đâu mới thật sự là chỗ đau.
Cuối cùng, Tạ Uyển Doanh kiểm tra sức khỏe xong, nói với người bệnh: "Kê phiếu khám sức khỏe nhé."
"Cần kiểm tra những gì?" Bệnh nhân ngồi dậy trên giường hỏi.
"Siêu âm, đương nhiên nếu có điều kiện, có thể chụp CT thêm.” Tạ Uyển Doanh nói: “Em đưa cho chị phiếu kiểm tra sức khỏe, chị tìm giáo sư ký tên nhé.”
“Không cần đặc biệt đến tìm giáo sư của em ký tên, chúng ta trực tiếp tới tìm bác sĩ phòng siêu âm hoặc bác sĩ chụp CT luôn.” Y tá bộc trực thẳng thắn nói. Nhanh chóng, không cần phải phiền phức. Làm kiểm tra mà thôi không phải kê thuốc, chỉ cần vớ đại một bác sĩ ký tên cũng được.
Chị y tá nói rõ như vậy, Tạ Uyển Doanh trực tiếp kê phiếu kiểm tra sức khỏe.
Lúc cô kê phiếu, một y tá xung quanh hỏi: “Em sờ được gì không?” “Ở chỗ bàng quang có thể có chút vấn đề.” Tạ Uyển Doanh trả lời.
Bàng quang? Mấy y tá sững sờ: Là viêm bàng quang hay là thắt nút bên phải?
“Tranh thủ đi kiểm tra trước đi, tình hình của cô ấy có lẽ đã lâu rồi. Có thể chụp CT thì càng tốt.”
“Vậy chụp CT luôn, chị chưa từng chụp CT, vốn cũng đã muốn đi, chỉ là không biết chụp ở vị trí nào.” Chị y tá bị bệnh tự nói, hiển nhiên cũng có đắn đo tính đến chuyện này.
Thế là một nhóm người không nói lời nào đến lấy phiếu kiểm tra sức khỏe trong tay Tạ Uyển Doanh, vội vàng đi đến phòng CT hẹn trước kiểm tra.
Buổi trưa nghỉ giải lao một chút, buổi chiều đến phòng phẫu thuật. Đến giờ, các thầy cô vẫn chưa đến, Tạ Uyển Doanh gặp mấy người bạn học trong phòng phẫu thuật.
Lâm Hạo ở trước bồn rửa tay của phòng rửa mặt cùng với cô, cậu ấy hỏi cô: “Móc câu khó không? Hôm nay tôi và lớp trưởng được sắp xếp cho xuống bàn mổ.”
Trong lúc nói chuyện, Nhạc Văn Đồng bước đến, đứng kế bên họ lau bọt xà phòng trên tay.
Hiếm khi có bạn học lớp khoa ngoại này giao tiếp với cô, Tạ Uyển Doanh trả lời: “Cũng hơi mệt.”
“Đúng vậy, bọn họ nói rất mệt, sợ chúng tôi không chịu được, sắp xếp cho hai chúng tôi luân phiên nhau.” Lâm Hạo nói, lại hỏi cô: “Lúc cậu thực hiện với người khác có luân phiên nhau không? Bao lâu mới cảm thấy mệt?”
“Tôi làm một mình, khoảng vài tiếng đồng hồ.” Tạ Uyển Doanh nói.
Lâm Hạo và Nhạc Văn Đồng cùng nhìn cô, thốt lên một tiếng “wow”.
“Nếu các cậu thử làm một mình, thì cần có giáo sư quan sát.” Tạ Uyển Doanh đề nghị với bọn họ. Nam sinh trong lớp thường xuyên tập luyện lực cánh tay giống cô, cô không cảm thấy bọn họ sẽ kém cô.
Nghe xong lời khuyên của cô, Nhạc Văn Đồng và Lâm Hạo suy nghĩ.
Tiếng dép phẫu thuật vang lên lẹp xẹp từ xa đến gần, thấy Cao Chiêu Thành đến gần ba người bọn họ. Buổi chiều hôm nay là anh ấy sắp xếp để cho Lâm Hạo và mấy người họ lên bàn kéo vết mổ thử. Muốn tiểu học muội đưa người khác theo, chỉ có thể vội vàng chọn ra những hạt giống tốt khác trong lớp tiểu học muội.
“Đàn anh Cao.” Ba người đồng loạt gọi.
Ánh mắt của Cao Chiêu Thành quét qua gương mặt ba người họ, đột nhiên tầm mắt dừng lại ở Tạ Uyển Doanh, tay trái chống eo: “Em...”
Đàn anh nhìn chằm chằm cô làm gì? Cô làm gì sai sao? Tạ Uyển Doanh hơi bất an cũng hơi khó hiểu.



Bạn cần đăng nhập để bình luận