Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa - Chương 2442: [2442 ] thân nhân không làm được (length: 3839)

Tin hay không thì cứ đợi lát nữa xem, Trương Lập mà nắm đấm kia quay lại nện vào đầu hai người kia thì có mà đầu như dưa hấu nở hoa.
Thầy giáo mang thực tập sinh, bác sĩ Điền gọi học sinh của mình: "Triệu Triệu Vĩ, Trương Đức Thắng, chuẩn bị đi. Người nhà đã ký tên xong rồi."
Thầy giáo vẫn là thầy giáo, trên lâm sàng gặp nhiều những người nhà như Trương Lập rồi nên chẳng có cảm giác gì hay phản ứng gì cả.
"Đi." Trương Đức Thắng hít sâu một hơi, ưỡn ngực nói.
Triệu Triệu Vĩ sờ sờ sống mũi, ừ một tiếng.
Hai người bọn họ không phải sinh viên y khoa luân khoa ở khoa m.á.u, bác sĩ Điền đã phải cố gắng lắm mới có được cơ hội thực tập như vậy cho họ, cực kỳ khó có. Nghe nói, chuyện này là do mấy thầy giáo khoa m.á.u sau khi nghe tin đồn về ca phẫu thuật tối qua, đều có cái nhìn khác, dành nhiều kỳ vọng hơn cho mấy học sinh cùng một lớp. Bọn họ không thể làm Tạ đồng học với Phan đồng học cùng Ngụy đồng học mất mặt.
Mấy bạn học ngoại khoa thật sự không yên tâm, cũng lẽo đẽo theo sau bọn họ.
Vương thầy giáo ở khoa m.á.u đi xuống, nghe nói là bạn học cũ của thầy Điền. Hai thầy giáo vừa gặp mặt, lập tức sôi nổi trao đổi quan điểm học thuật, mối quan hệ hòa hợp, tôn trọng lẫn nhau, như vậy càng có lợi cho việc chỉ dẫn Triệu Triệu Vĩ và các bạn thực tập.
Dưới sự hỗ trợ của y tá chuẩn bị tốt dụng cụ chọc tủy, Trương Đức Thắng và Triệu Triệu Vĩ hai người đẩy xe đẩy dụng cụ đến phòng cấp cứu.
Đứa trẻ đã được ôm vào phòng điều trị, đặt nằm trên giường. Vì hoàn cảnh xa lạ, đứa trẻ càng sợ hãi, khóc không ngừng.
"Các người dỗ con một chút đi." Y tá và bác sĩ nói với người nhà bệnh nhân.
Cứ khóc thế này, không tốt cho con đâu. Người nhà là người gần gũi nhất với đứa trẻ, dỗ sẽ có hiệu quả nhất.
Không ngờ mẹ đứa trẻ vừa quay đầu, đã lớn tiếng mắng nhân viên y tế: "Nó còn bé như vậy thì có thể không sợ sao? Đến tôi là người lớn nhìn thấy bệnh viện còn sợ đây này. Các người bảo nó đừng sợ, làm sao nó không sợ cho được? Các người có phải là người không vậy!"
Haiz. Người nhà như thế này, bác sĩ biết phải làm sao. Trương Đức Thắng và Triệu Triệu Vĩ hai người còn chưa bắt đầu làm gì đã ướt đẫm mồ hôi.
Bác sĩ Điền và bác sĩ Vương tính khí tốt, ở khoa nhi lâu năm nên quá quen với đủ loại phản ứng kỳ quái của người nhà trẻ nhỏ rồi.
Chuyện con khóc mà người lớn còn khó chịu hơn con xảy ra như cơm bữa ở khoa nhi.
Đối với loại phụ huynh này phải làm sao đây? Bác sĩ Điền và bác sĩ Vương ghé tai nhau bàn bạc. Bác sĩ Điền sau đó nói với người nhà: "Hay là mọi người đi ra ngoài, để chúng tôi chăm sóc cháu nhé? Chúng tôi làm thủ thuật cần vô trùng, không thể để mọi người đứng đây xem được."
Người nhà không làm được, chỉ còn cách nhờ nhân viên y tế làm giúp.
"Mẹ ơi, mẹ ơi ——" Nghe mẹ sắp đi, đứa trẻ con bé tí tẹo vội giơ hai tay nhỏ xíu ôm chặt lấy cổ mẹ, sống c.h.ế.t không chịu buông ra.
Cổ người mẹ suýt nữa bị bàn tay bé nhỏ của con trai làm cho nghẹt thở, họng nghẹn lại, càng tức đến mức muốn phát đ.i.ê.n, hướng lão chồng quát lớn: "Trương Lập, anh c.h.ế.t đâu rồi!"
Trương Lập trở về, ậm ừ hỏi con dâu: "Sao thế?"
"Anh không nghe thấy con trai đang khóc à? Nó nói nó sợ. Bác sĩ nói phải dỗ nó đừng sợ, anh nói làm sao bây giờ?" Mẹ của Đào Đào ném vấn đề sang cho lão chồng.
Anh là đàn ông, anh là trụ cột gia đình, anh phải có trách nhiệm chứ.
Con vừa ốm đau, vừa khóc lóc, thực chất là mỗi lần lại càng đẩy tâm trạng của cha mẹ đến giới hạn. Lúc này đây, không còn nghi ngờ gì nữa, tâm trạng của Trương Lập sắp lên đến cực điểm rồi.
Hắn ta thật sự sắp phát d.i.ê.n rồi. Đây là c.h.ế.t tiệt chuyện gì, vì sao con trai hắn đột nhiên lại thành ra như vậy. Giờ đây hắn chỉ muốn tìm kẻ đầu sỏ để đ.á.n.h cho hả giận.
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận