Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa - Chương 3591: [3591 ] chênh lệch (length: 3817)

Độc miệng thì độc miệng, Trương đại lão nói chuyện mang chút phong cách độc đáo hài hước, rất được một số người hoan nghênh.
Lão đầu tử mặt tươi cười, gật đầu tỏ ý đã biết.
Một hàng người ngay sau đó đưa bệnh nhân di dời đi phòng bệnh tiếp tục điều trị.
Trấn an bệnh nhân xong, Trương đại lão không quên chuyện đứng đắn, đưa cho người phía dưới một ánh mắt.
Thân Hữu Hoán tuân theo chỉ thị cấp trên, ở lại phòng kiểm tra đốc thúc phim CT nhanh chóng ra lò. Trong lúc đi lại, cân nhắc có nên gọi điện cho tiểu sư muội giục một tiếng hay không, rất sợ nàng đang làm dở chuyện gì khác sẽ quên mất.
Lại suy nghĩ một chút, không biết nàng đang bận rộn gì, sợ làm phiền nàng, vì vậy gọi điện đến phòng cấp cứu hỏi tình hình.
"Hỏi Tạ bác sĩ à?" Y tá Lý nhận điện thoại của hắn thành thật trả lời, "Cô ấy vừa giúp Lâm bác sĩ cấp cứu xong một bệnh nhân, gọi bác sĩ khoa ngoại lồng ngực đến. Bây giờ đi xem bệnh nhân khác rồi."
Bị ma quỷ Trương đại lão đoán trúng, chỉ cần có tiểu sư muội hắn ở, chỗ nào cũng bị người kéo đi cứu hỏa. Quay lại phải bảo tiểu sư muội kiềm chế một chút, đừng làm bậy.
Ở đầu dây bên kia, vang lên tiếng nhân viên khoa ngoại lồng ngực xuống lầu tới.
"Thế nào, bệnh nhân đâu?"
Bác sĩ Từ Húc quay đầu nhìn thấy giáo sư đích thân dẫn đội xuống cấp cứu, giật mình, đáp: "Dạ, dạ ở bên kia ạ." Chỉ sợ lúc nãy mình báo cáo cho cấp trên có nói sai hay làm sai gì đó không.
Theo Hàn Vĩnh Niên đi xuống, bác sĩ Lương Vũ Siêu vỗ vai người trẻ tuổi, hỏi: "Tạ bác sĩ ở đâu?"
"Cô ấy đi xem những bệnh nhân khác rồi ạ."
Tạ bác sĩ đúng như dự đoán, bận rộn như con thoi. Hàn Vĩnh Niên sờ sờ kính cười một tiếng, đã sớm liệu rồi.
Lương Vũ Siêu nhận lấy hồ sơ bệnh án đưa cho giáo sư xem.
Hàn Vĩnh Niên bảo không cần gấp, đi đến bên giường xem tình hình bệnh nhân hiện tại ra sao trước đã.
"Bây giờ muốn đưa đi chụp CT không?" Từ Húc nhỏ giọng xin chỉ thị, "Bọn họ nói, bệnh nhân cần phải giữ nguyên tư thế này, nếu không sợ máu tràn vào khí quản."
"Ai làm tư thế này?" Lương Vũ Siêu nhìn bệnh nhân có tư thế nằm nghiêng hơi đặc biệt, trong mắt sáng lên.
"Tạ bác sĩ."
Được rồi, quả nhiên lại là Tạ bác sĩ làm chuyện tài tình.
"Thuốc cầm máu đang dùng, nhưng không biết có kiểm soát được tình trạng xuất huyết hay không?" Nghe nói nhất thiết phải duy trì tư thế này, Lương Vũ Siêu nhìn thấy túi truyền dịch treo ở đầu giường hỏi.
"Dạ, vừa đến thì Tạ bác sĩ có ý kiến là mổ lồng ngực tìm vị trí chảy máu. Giáo sư, ngài xem có cần mời khoa nội hội chẩn một chút không ạ?" Từ Húc nói ra lo lắng của mình: Cứ vậy mà mổ luôn, không thử các phương pháp khác trước sao?
Tạ bác sĩ là có quyết đoán, hắn thừa nhận, vấn đề là, quyết đoán vượt quá quy định này của Tạ bác sĩ làm người ta lo lắng đề phòng.
"Cầm phim của bệnh nhân tới đây." Hàn Vĩnh Niên chỉ huy.
Phim của bệnh nhân trước kia được mang tới, đặt dưới ánh đèn. Hàn Vĩnh Niên quan sát phim dưới ánh đèn, một đám bác sĩ trẻ tuổi vây sau lưng ông, rướn cổ kiễng chân ngó quanh.
"Ừm ừ." Giáo sư Hàn Vĩnh Niên phát ra âm thanh.
Những người khác nghe xong đều đoán, giáo sư ừm ừ là có ý gì.
Hàn Vĩnh Niên quay đầu hỏi ý kiến của người phía dưới: "Các cậu thấy sao?"
Phim mọi người đều đã xem, có thể đưa ra ý kiến giống như Tạ bác sĩ không.
"Cái này—"
Về cơ bản, ý kiến của mọi người giống như bác sĩ Từ Húc, trong lòng nghĩ là khi kết quả CT mới nhất còn chưa có, mà đã vội vàng quyết định thì có phải quá lỗ mãng không. Thấy đám người này ai bảo sao thì làm vậy, giáo sư Hàn Vĩnh Niên nhíu chặt mày lại, chợt ý thức được có đôi khi khoảng cách chênh lệch của các bác sĩ trẻ tuổi, trình độ kỹ thuật liên đới đến nhận thức không theo kịp quả thật là đáng chết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận