Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa - Chương 1956: [1956 ] quan tâm (length: 3903)

Phan Thế Hoa cùng hắn vai sóng vai đứng ở trong góc nhỏ, trò chuyện nói: "Oánh Oánh cho đệ đệ ngươi giải phẫu kiểm định, ta nghĩ hẳn là có bảo đảm. Nàng cân nhắc toàn diện đến tình huống xương cốt của đệ đệ ngươi cùng với lực học hành vi của hắn trong ngày thường. Đệ đệ ngươi theo phỏng đoán trước đây có chút hơi thói quen lưng còng, nàng giúp đệ đệ ngươi điều chỉnh lại góc độ của khớp nhân tạo. Tương lai khi bình phục lại sẽ chỉ đạo đệ đệ ngươi uốn nắn những thói quen hành động sai, có thể có lợi cho việc khôi phục và tạo hình thể của hắn tốt hơn về sau."
Nghe thấy bạn Phan nói như vậy, tảng đá lớn trong lòng Cảnh Vĩnh Triết rơi xuống đất. Tất cả bạn học trong lớp đều nói bạn Phan am hiểu nhất về vụ của bạn Tạ, hẳn là không có sai.
"Nghe nói buổi chiều ngươi cần về Bắc Đô làm việc. Thầy Nhậm nói lát nữa sẽ đến thay ngươi chăm sóc mẹ và đệ đệ ngươi. Buổi trưa ngươi dự định ăn gì? Ta đi giúp ngươi và mẹ ngươi lấy cơm trưa lên phòng bệnh, ngươi không cần chạy tới chạy lui, nghỉ ngơi nhiều một chút."
Bạn Phan là người ôn nhu, muốn giúp hắn lấy cơm.
"Cảm ơn cậu, Thế Hoa. Lớp trưởng lúc trước gọi điện thoại, nói sẽ tiện đường giúp mình lấy cơm." Cảnh Vĩnh Triết cảm kích sự giúp đỡ của tất cả các bạn học. Nếu không có thầy cô và bạn bè, nhà hắn căn bản không qua được cửa ải khó khăn này. Chính vì vậy, hắn càng muốn học y thật tốt, muốn cùng mọi người đồng tâm phấn đấu cho sự nghiệp y học. Buổi chiều phẫu thuật, hắn nhất định phải tham gia, tinh thần không thể thua bạn Tạ.
Hai người đang nói chuyện thì trong hành lang có tiếng bước chân, là thầy Nhậm phụ đạo viên của bọn họ đến. Không chỉ vậy, người đến còn có Tào Dũng và Đào Trí Kiệt nữa. Sau khi đã quan sát quá trình phẫu thuật, họ lại đến bệnh viện xem tình hình bệnh nhân để có thể có nhận thức sâu hơn về thủ thuật. Mặt khác, là sư huynh cũng muốn quan tâm đến sư đệ.
Tạ Uyển Oánh giúp bác sĩ Lưu ôm hồ sơ đã dặn dò xong ra khỏi văn phòng, đối diện gặp phụ đạo viên, liền kêu một tiếng: "Thầy Nhậm, thầy đến rồi ạ."
Nghe thấy tiếng của nàng, Nhậm Sùng Đạt có thể chắc chắn rằng trong đầu nàng tuyệt đối không có ý thức được sự tồn tại của họ trong phòng phẫu thuật. Nhậm Sùng Đạt sờ sờ chân mày, không biết nên biểu cảm thế nào cho phải, chỉ đành hỏi nàng một câu: "Ăn cơm chưa? Lát nữa cùng các sư huynh Tào đi ăn."
Theo lời phụ đạo viên, Tạ Uyển Oánh thấy sư huynh Tào, sư huynh Đào cùng sư huynh Hoàng, nói: "Hôm nay các sư huynh phẫu thuật nhanh thật."
Mấy người Tào Dũng làm ngơ, sớm đã ý thức được trong phòng phẫu thuật, nàng đã xem họ như không khí.
"Về cơm trưa thì em hẹn cùng đại sư tỷ đi ăn rồi. Đến giờ, nếu anh Hồ rảnh thì sẽ chở em cùng các bạn đi Bắc Đô ba." Tạ Uyển Oánh nói. Đây là việc cô đã bàn với đại sư tỷ Liễu Tĩnh Vân sáng nay ở phòng phẫu thuật. Từ sau khi sư tỷ chuyển khỏi ký túc xá để đi thực tập ở Bắc Đô ba, hai người thật lâu chưa gặp mặt, đành phải nhân cơ hội này tụ tập một chút.
Nhị sư tỷ đã giao việc thiết kế áo cưới, cô cần tranh thủ thời gian hỏi thăm sở thích của đại sư tỷ và anh Hồ.
"Như vậy thì gọi Liễu Tĩnh Vân cùng bạn trai của cô ấy qua đây, tất cả cùng nhau ăn." Nhậm Sùng Đạt nói.
Ăn cơm cùng đại sư tỷ thì không có vấn đề gì. Chỉ là anh Hồ, Tạ Uyển Oánh vô thức liếc mắt nhìn sang phía sư huynh Đào.
Chắc là nếu anh Hồ biết phải ăn cơm cùng bác sĩ chủ trị của mình thì sẽ sợ mất mật.
Anh Hồ rất sợ sư huynh Đào.
Bắt gặp ánh mắt của nàng, Đào Trí Kiệt cười tủm tỉm, khuôn mặt baby như thể không hiểu gì cả, nói: "Hình như lâu lắm rồi hắn không tái khám, vừa hay hỏi tình hình của hắn luôn."
Nghe sư huynh nói vậy, Tạ Uyển Oánh trong lòng chần chừ, có phải nên gọi điện thoại trước cho sư tỷ và anh Hồ hay không.
Không được. Sư huynh không cho phép.
(hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận