Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa - Chương 3664: [3664 ] trùng hợp không phải trùng hợp (length: 4010)

Gió đang thổi, tâm trạng rối bời như thể bị gió này cào xé, tạo ra những tiếng lách cách của lá sắt, mang đến cảm giác như có đám yêu ma quỷ quái đang muốn phá cửa xông ra ngoài.
Nàng không muốn nói bất cứ lời tình cảm nào vào lúc này.
Trên thế giới này không chỉ có tình yêu là quan trọng nhất.
Từ sự im lặng của nàng, Lý Hiếu Thâm ở đầu dây bên kia không hổ là bạn thanh mai trúc mã, dường như đã nhớ ra chuyện gì đó, nhẹ giọng hỏi: "Cần ta đến tìm cậu ở cạnh cậu không?"
Chợt có tiếng bước chân đi về phía nàng. "Tớ có việc, lát nữa nói chuyện nhé." Nói xong câu này với người ở đầu dây bên kia, Hà Hương Du vội vàng cúp điện thoại di động.
Đứng lên, nàng nhìn quanh về hướng có người đang đến.
Trong lòng không khỏi hồi hộp, dự cảm có ai đó đang đến.
Những bóng đèn màu vàng trên đường hắt bóng dáng người tới, một dáng vẻ nho nhã lịch sự, đôi mắt đẹp mang ý cười, nhưng giờ phút này đang trầm mặc một mình lại để lộ ra những ưu tư sâu kín.
Là Đào sư huynh. Bước chân nàng nhất thời không biết nên lùi lại hay tiến lên.
Đào Trí Kiệt đang cúi đầu đi đường, mải nghĩ chuyện nên không kịp phát hiện ra bóng dáng của nàng. Đến khi anh bước đến cánh cửa sắt, cầm điện thoại lên gọi, bỗng cảm thấy có một luồng không khí kỳ lạ phía sau, anh quay đầu lại.
Hai ánh mắt chạm nhau. Hà Hương Du suýt nữa nghẹn nước miếng, làm sặc cả khí quản.
"Sao cậu lại ở đây?" Đào Trí Kiệt hỏi, không khỏi có chút giật mình. Cô biết buổi tối không thể vào đây, vậy cô muốn làm gì?
Hiểu được ý tứ trong câu hỏi của Đào sư huynh, Hà Hương Du lại càng không dám hé răng, nàng vốn định leo tường.
Đào Trí Kiệt nhìn vẻ mặt của nàng, không nghĩ là nàng có thể đoán được tối nay anh sẽ đến đây. Bởi vì cô còn không biết anh đến đây rồi thì chuẩn bị vào bằng cách nào.
Không tin, đến khi nghe thấy tiếng người bên trong cửa sắt nhận điện thoại của anh chạy ra mở cửa, cô ngạc nhiên thốt lên: "Thì ra bên trong có người à?"
Thì ra không phải là không có ai canh cổng, mà là bảo vệ ở trong cổng, phải gọi điện thoại cho bảo vệ ra mở cửa.
Cất điện thoại đi, Đào Trí Kiệt chính thức hỏi nàng: "Cậu muốn vào sao?"
Ừ ừ. Hà Hương Du gật đầu mạnh, đã đến đây chắc chắn muốn vào.
"Vậy cậu định vào bằng cách nào?"
Đào sư huynh đang đợi nàng tự khai, khai ra việc mình chuẩn bị làm kẻ trộm leo tường.
Hà Hương Du da mặt dày lên, chỉ tay về phía trước: "Đi cùng sư huynh."
Không nằm ngoài dự đoán, nàng lại đánh bài lờ mờ này, khiến trong mắt anh vốn đang thích cười nay lại ánh lên một tầng tàn khốc. Là sư huynh, ai cũng chán ghét việc hậu bối nói dối ngay trước mặt. Không biết vì sao, khi nàng rụt cổ lại chuẩn bị nghe anh phê bình mắng mỏ thì lại đón nhận được câu nói: "Đi vào đi."
Đào sư huynh cho phép nàng đi cùng. Hà Hương Du "hít", hít một hơi lạnh vào phổi, ngược lại trong lòng lại hơi e ngại.
Chủ yếu là nàng không nghĩ rằng anh ta có lòng tốt mà cho nàng đi cùng.
"Không vào sao? Không phải cậu muốn vào xem à?" Đào Trí Kiệt lại hỏi.
Hà sư muội không sợ trời không sợ đất, cậu còn sợ cái gì nữa chứ?
Trong ánh mắt của Đào sư huynh dường như đang viết như vậy.
Hà Hương Du không tránh được, đành phải căng da đầu đi theo phía trước.
Hai người một trước một sau bước qua ngưỡng cửa sắt, tiến vào tòa nhà ngoại khoa mới.
Một đường theo sát sau lưng anh, Hà Hương Du cũng không dám ngẩng đầu lên, vì trực giác trong lòng mách bảo có một cái hố to đang chờ nàng phía trước.
Hai người đi thang máy lên tầng khoa gan mật tụy ngoại khoa mới.
Như đã nói vào buổi sáng, trước khi chính thức khai trương, máy móc và các vật phẩm trong các khoa phòng cần được vận chuyển theo kế hoạch từng bước một, không thể đợi đến khi phải di chuyển hết cùng một lúc, quá nhiều đồ đạc sẽ không di chuyển được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận