Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa - Chương 3543: [3543 ] ai đều muốn (length: 3844)

Đến nhà bạn nối khố.
Người mở cửa chính cho hai người bọn họ là bác sĩ Ân.
"Tối nay ngươi ở đây à?" Tào Dũng hỏi.
Ân Phụng Xuân không trả lời ngay, đang nghĩ, ngươi hỏi ta câu này thà rằng sớm chút đưa người phụ nữ của ngươi về nhà ngươi đi.
"Oánh Oánh, chúng ta nấu mì, ăn bữa khuya, cậu có ăn không?" Trong bếp, Ngô Lệ Tuyền biết có người đến, tiện thể hỏi một câu, thấy có người khác ở đó cũng hỏi luôn, "Bác sĩ Tào, anh ăn cùng không?"
"Bưng nồi ra bàn là được rồi, họ muốn ăn thì tự múc." Ân Phụng Xuân đi về phía bếp nói với bạn gái.
Ngô Lệ Tuyền liếc hắn một cái khi anh lướt qua mình: "Lịch sự chút đi."
Hai người này là người quen chứ không phải người ngoài, khách khí làm gì. Ân Phụng Xuân nghĩ không cần phải nghĩ.
Bác sĩ Ân có thể xem là một kiểu đàn ông thẳng tính tùy tiện.
Đi đến chỗ Tạ Uyển Oánh, anh lại nghĩ khác, bạn nối khố cùng cô ấy giống nhau không giỏi nấu ăn, nấu mì không biết có bị nát không.
Như đoán được cô đang nghĩ gì, Ngô Lệ Tuyền lại chỉ tay vào bác sĩ Ân đang trong bếp: "Không phải tôi nấu, anh ấy nấu đấy."
"Bác sĩ Ân biết nấu ăn à?"
"Không giỏi lắm. Nói là cùng mẹ anh ấy vừa học vừa làm. Dù sao thì, nấu ăn ngon hơn tôi, đúng là học bá ha." Ngô Lệ Tuyền cười ha ha nói.
Người đầu óc nhanh nhẹn, chỉ cần nghiêm túc muốn học, làm chuyện gì cũng giỏi.
Tạ Uyển Oánh cảm thấy mình nên tìm thời gian học nấu ăn cho tốt, như mẹ cô nói, trước hết đừng bạc đãi cái dạ dày của mình. Chủ yếu là trước đây mình ở trường thì không có điều kiện bếp núc.
"Sau khi cậu tốt nghiệp, cũng có thể chuyển vào nhà mới." Ngô Lệ Tuyền nhân cơ hội này, nói với cô về tiến độ sửa sang nhà mới giúp cô.
"Cô ấy sắp tốt nghiệp rồi à, còn bao lâu nữa?" Ân Phụng Xuân bưng nồi mì ra vừa hỏi.
Tào Dũng liếc anh một cái: "Ngoại tiết niệu anh hỏi câu này có ý gì?"
Bầu không khí trong phòng khách nhất thời có chút vi diệu, Ngô Lệ Tuyền có chút mờ mịt, nghiêng đầu hỏi bạn trai: "Anh gây kích thích gì bác sĩ Tào thế?"
Ân Phụng Xuân bĩu môi một cái.
Chuyện này không trách anh được, nói thật, người tài như vậy ai mà chẳng muốn cướp. Ân Phụng Xuân anh nói về nghiệp vụ y học thì phải thực sự cầu thị. Khoa ngoại tiết niệu đang thiếu bác sĩ nữ. Nghĩ tới một vài bệnh hệ thống nhỏ hẹp ở bệnh nhân nữ, họ chỉ mong có bác sĩ nữ khám bệnh cho đỡ ngượng ngùng, dù sao thì nhiều kiểm tra và phẫu thuật của khoa ngoại tiết niệu đều đụng chạm đến những chỗ riêng tư khiến bệnh nhân tương đối khó xử.
Ví dụ điển hình là, các giáo sư trong khoa bọn họ đều thích nhận nữ sinh làm đồ đệ.
Bệnh viện của họ cũng ra một nhân tài nữ trong ngành ngoại khoa, kỹ thuật rất toàn diện, khoa nào cũng muốn có.
"Ăn mì ăn mì." Không biết có chuyện gì, Ngô Lệ Tuyền giải hòa, gọi mọi người ngồi vào bàn.
Tối nay được ông Trương mời ăn tối no nê, Tạ Uyển Oánh không động đến mì sợi, uống một ngụm canh xương hầm, tiếp tục nói chuyện với bạn nối khố: "Có lẽ khoảng giữa năm sau mới tốt nghiệp."
Tính ra thì cũng sắp tới lúc đó rồi, luận văn tốt nghiệp ít nhất cũng phải làm hơn nửa năm, thí nghiệm để ra kết quả không phải chuyện dễ.
Làm thầy thuốc mà còn phải làm nghiên cứu khoa học, ôm đồm hai việc rất mệt. Nghe nói mấy bạn học dạo gần đây đều xin nghỉ, cắm rễ trong phòng thí nghiệm làm ngày làm đêm, nếu không sợ không tốt nghiệp được. Có lẽ cô nên học theo các bạn, xin vào phòng thí nghiệm sớm.
Ngô Lệ Tuyền lấy sổ ra, lại tính toán lịch trình sửa sang phòng cho cô.
Ân Phụng Xuân lại khó chịu nhìn sang phía Tào Dũng: "Cậu xem cậu kìa, vì sao những chuyện này không phải cậu làm mà là bạn gái tôi làm?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận