Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Chương 1857 - Cứu tôi



Chương 1857 - Cứu tôi




“Cục trưởng Trương.” Dì Mẫn nhớ ra, đồng ý với lời Tạ Uyển Doanh nói: “Nếu đúng như lời ông nói, vậy sao ngay từ đầu lại tổ chức sát hạch?”
“Vấn đề này cô hỏi tôi tôi biết hỏi ai. Tôi không phải người trong cuộc.” Cục trưởng Trương biết rõ cô ấy nói ra vấn đề này là có lý do, trước bác bỏ ngay bản thân.
“Tôi hỏi ông chuyện này không phải để đào bới trách móc quá khứ, mà cục trưởng Trương ông phải biết là con gái Tôn Dung Phương đang học y học, sắp làm bác sĩ rồi.”
“Con gái Tôn Dung Phương sắp làm bác sĩ sao?” Cục trưởng Trương nghe thấy tin tức này có chút giật mình: “Không phải cô nói sau này cô ấy không đi học nữa à? Con gái cô ấy sao làm bác sĩ được?”
“Con gái cô ấy học rất giỏi. Tôi hỏi người ta, cô bé đó là sinh viên tiến sĩ lớp tám năm của Quốc Hiệp, thành tích vô cùng ưu tú.” Sau khi nhân ra Tạ Uyển Doanh, dì Mẫn lại nghe ngóng tình hình học tập của Tạ Uyển Doanh từ những người xung quanh, cảm thấy vui mừng cho bạn cũ Tôn Dung Phương.
Con gái Tôn Dung Phương dĩ nhiên là được tiến sĩ y học sinh ra. Cục trưởng Trương trầm tư có thể thấy rõ tin tức này chấn động đến mức nhất thời không chấp nhận được.
Dì Mẫn nói: “Cục trưởng Trương, cho nên ông xem, nếu như trước kia tiến cử Tôn Dung Phương đi học y thì…”
“Được rồi, đừng nói nữa, hiện tại người ta cũng là bác sĩ trong bệnh viện, không thể nào thua kém Tôn Dung Phương được.”
“Cục trưởng Trương, nói như vậy, ông cũng biết đối phương là người nào rồi. Người kia đang công tác ở bệnh viện nào, có phải hiện tại cũng ở bệnh viện thủ đô hay không?”
“Không có, cũng không phải, chỉ là…”
Không có, cũng không phải, chỉ là ý gì. Nghe giọng điệu cục trưởng Trương nói chuyện, chẳng lẽ bị cô ấy đoán trúng một vài chân tướng thật sự. Dì mẫn nghĩ tới đây toàn thân liền run rẩy, đột nhiên cảm thấy sau lưng có một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng. Quay người lại, có một khe hở trên cửa phòng chữa cháy, một đôi mắt lạnh lùng đang dõi theo từng cử động của cô. Dì Mẫn bị dọa đến sợ mất mật, tay phải túm lại áo trên ngực mình.
Phịch, dì Mẫn ngã lăn trên mặt đất.
Đôi con ngươi lạnh như băng kia nhìn về phía người nằm trên mặt đất, trong con ngươi đen kịt không có một tia lay động cảm xúc.
Dì Mẫn duỗi một tay về phía đối phương, miệng lắp bắp: “Cứu tôi…”
Đối phương kéo hé cửa một chút. Tiếng kêu cứu yếu ớt của dì Mẫn trong hành lang ngoài phòng chữa cháy im bặt đi.
Trước hành lang khu bệnh phụ khoa, Thường Gia Vĩ ra khỏi thang máy, nhìn thấy bóng dáng bạn học Tạ từ đằng xa, hô lớn: “Tạ Uyển Doanh.”
Cô không nghe thấy? Không di chuyển sao?
Dù cho không di chuyển, nhìn nghiêng cô càng ngày càng xinh đẹp, mặc thêm áo khoác trắng có khí chất người đẹp lạnh lùng như bức tranh thủy mặc. Trong lòng Thường Gia Vĩ nghĩ như vậy, con mắt ánh nét cười, tiến thẳng đến chỗ cô càng gần càng phát hiện nét mặt của cô không đúng, ánh mắt anh bỗng dưng giật mình nghi hoặc: “Sao vậy, em ở đây nhìn ai?”
Tạ Uyển Doanh đang nhìn vào cửa phòng chữa cháy trên bậc thang.
Có một đồng nghiệp đang đứng ngoài cửa phòng chữa cháy, một nữ bác sĩ mặc áo blouse trắng.
Thường Gia Vĩ nhận ra cô ta, bởi vì anh xuất thân từ Bắc Đô nhưng không có khả năng nhận ra tất cả người Bắc Đô, bởi vậy nhất thời không nhớ ra người kia là ai. Chỉ có thể nghĩ thầm bạn học Tạ nhìn người này làm gì vậy, vì sao lại chăm chú nhìn mà bỏ qua cả sự tồn tại của anh. Nhìn xa hơn, đột nhiên thấy người kia đóng cửa phòng chữa cháy lại rời khỏi đó.
Ngay sau đó, sắc mặt Tạ Uyển Doanh đột ngột thay đổi, chân cô lao về phía cửa nhanh như tia chớp.
Khung cảnh kỳ lạ này khiến Thường Gia Vĩ không suy nghĩ nhiều, trực tiếp chạy ngay phía sau cô.
Cửa phòng chữa cháy được đẩy ra, có bệnh nhân mặc quần áo của bệnh nhân nằm bên trong.
"Dì Mẫn." Tạ Uyển Doanh hét toáng một tiếng, chạy vọt tới bên cạnh bệnh nhân quỳ xuống, lớn tiếng gọi bệnh nhân tỉnh dậy.
Thường Gia Vĩ dường như cùng lúc chạy huỳnh huỵch đến hiện trường, đầu gối quỳ xuống đất, chuyên tâm ngồi bên cạnh bệnh nhân tiến hành cấp cứu.



Bạn cần đăng nhập để bình luận