Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Chương 1479: Không thể trốn tránh vấn đề



Chương 1479: Không thể trốn tránh vấn đề




Chương 1479: Không thể trốn tránh vấn đề
Phẫu thuật hoàn thành. Sau khi kéo được tính mạng đứa trẻ trở về, lãnh đạo nha khoa cuối cùng có thể ngồi xuống nói chuyện đàng hoàng với người lớn rồi. Chỉ cần tính mạng bệnh nhân còn, chắc chắn sẽ đàm phán nhiều hơn ngay từ đầu.
Người giúp đỡ bác sĩ phẫu thuật có thể nghỉ ngơi đi ăn cơm trưa.
“Đây, con ăn chân gà lớn và trứng muối đi.” Giáo sư Lỗ bỏ thêm rau vào trong bát của con trai đồng thời khen ngợi.
Trương Hoa Diệu hỏi mẹ: “Mẹ ăn no chưa?”
“Ăn no rồi.”
“Đau răng nên ăn nhiều căng bụng sao ạ?” Trương Hoa Diệu lo lắng mẹ mình nói dối, liền cảnh cáo.
“Con coi thường ta quá, đau răng chỗ đó thôi thì tính gì. Quan tâm ta, không bằng quan tâm tới Hiểu Băng đi.”
“Con quan tâm cô ấy làm gì, chồng cô ấy và bác sĩ chủ trị ở đây rồi.” Trương Hoa Diệu nhíu lông mày lại, việc quan tâm phụ nữ có thai, dù vậy cũng không tới lượt anh ấy.
Phó Hân Hằng vội vàng đi nhắc đôi vợ chồng kia.
Giáo sư Thẩm khám răng cho Lý Hiểu Băng, nói là răng hàm bên trái có vấn đề, răng sâu cần tiến hành trị liệu vài lần. Răng khôn ảnh hưởng tới răng lớn vốn nên nhổ lúc trước, hiện tại không có cơ hội nhổ, chỉ có thể đợi đến lúc sau sinh thôi.
Đau răng sẽ ảnh hưởng tới việc ăn cơm. Chu Hội Thương múc thìa canh cho vợ mình, nói ra: “Em nên sớm nói với anh, anh cùng em sang đây khám.”
“Em đến trước xem xem là có chuyện gì, rồi sẽ nói cho anh biết sau. Anh đỡ cần lo lắng mò mẫm.” Lý Hiểu Băng nói ra lời này, dường như đã cảm nhận được chồng mình còn vội vàng hơn mình nhiều.
Sau này, Tào Dũng tìm được bạn học cũ lén trao đổi mấy câu.
Tạ Uyển Doanh đứng trong nhà vệ sinh giặt sạch khăn tay mà đàn anh Tào đưa cho mình, lại chuẩn bị tìm đàn anh để trả lại. Vừa đi vừa lo lắng không biết có cần mua một cái trả lại cho đàn anh hay không.
Đi được nửa đường, nhìn thấy đàn anh Tào và giáo sư Phó đang nói chuyện với đàn anh Chu, cô dừng chân, đứng sang một bên.
“Cậu có chuyện gì có phải nên nói tôi biết trước không hả?” Phó Hân Hằng chất vấn chồng của bệnh nhân.
“Tôi có thể có chuyện gì?” Chu Hội Thương ngẩng đầu đáp.
“Ý tôi nói là cậu cảm thấy cô ấy có chỗ nào không khỏe, có phải cậu nên nói tôi biết không?”
“Tôi đâu cảm thấy cô ấy có chỗ nào không khoẻ.”
“Cậu chắc chắn à?”
Hai cánh tay Chu Hội Thương giơ lên đầu hàng.
“Cậu còn nghĩ không có phải không?” Tào Dũng lên tiếng quát anh: “Bằng không nói xem có phải cậu lại gặp ác mộng rồi không.”
Ài, đầu óc nghiên cứu của bạn học này, vậy mà đoán ra anh gặp ác mộng. Chu Hội Thương liếc Tào Dũng, hít hơi vào miệng sau đó thở dài.
“Cậu gặp ác mộng gì?” Bị Tào Dũng đoán trúng, Phó Hân Hằng hỏi lại anh.
“Không có gì. Trước kia không phải cô ấy lưu thai sao?”
“Cậu mơ thấy cô ấy lại sảy thai, hù cậu toàn thân ướt đẫm mồ hồi lạnh hay không? Hù đến mức trốn tránh luôn hả?”
“Tôi trốn tránh cái gì?”
“Nếu không cậu cảm thấy thế nào, cậu có thể mơ ác mộng như vậy?”
Không chỉ Tào Dũng nói, một bác sĩ khoa ngoại lồng ngực như anh cũng biết cái gì gọi là ngày nghĩ gì thì đêm mơ cái ấy.
Chu Hội Thương cảm thấy bị hai người họ ép đến mức đi lại khó khăn, liền nói: “Các cậu khỏi tôi cảm thấy thế nào thì làm được cái gì, không bằng đến khỏi bác sĩ sản khoa của cô ấy sẽ thực tế hơn.”
“Người ta kiểm tra thai nhi có khoảng cách thời gian, bác sĩ khoa sản có thể là giun đũa trong bụng cô ấy à? Mỗi ngày cậu đều đi theo bên cạnh cô ấy, tình trạng cơ thể của cô ấy cậu phải rõ nhất chứ.” Với tư cách bác sĩ chủ trị, Phó hân Hằng không sợ làm rõ mấy lời trêu đùa của anh.
Trách nhiệm này là của chồng như cậu, cậu muốn trốn tránh thì có thể chạy đi đâu.
“Tôi né hồi nào.” Chu Hội Thương thật sự tức giận, nhảy dựng người lên nhao nhao kêu đối phương dừng lại: “Nếu như cậu nhất quyết hỏi cảm giác của tôi, tôi hỏi cậu, cậu nghĩ tôi cảm thấy thế nào cho phải? Để tôi ăn nói bậy bạ à? Căn bản tôi không nghe bác sĩ sản khoa của cô ấy nói cô ấy có thể sẽ lưu thai chết.”





Bạn cần đăng nhập để bình luận