Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Chương 1486: Phải rảnh



Chương 1486: Phải rảnh




Chương 1486: Phải rảnh
“Lúc trước em cũng không nhìn ra được. Vấn đề của đàn chị Lý là sau khi bệnh tình của bệnh nhân phát triển đến giai đoạn nhất định thì bác sĩ mới có cơ hội phát hiện.” Tạ Uyển Doanh nói vài câu công bằng cho các giáo sư khoa sản.
Chu Hội Thương ở phía đối diện than thở, chẳng phải có nghĩa là số phận của anh và vợ không tốt hay sao.
“Cậu lo lắng cái gì? Như lời Doanh Doanh nói, vấn đề kịp thời phát hiện thì kịp thời xử lý.” Tào Dũng lại phê bình anh lần nữa.
Phụ nữ có thai và quá trình mang thai của người phụ nữ trong nhà đều mong có thể thuận buồm xuôi gió. Thường thường, đại bộ phận người cũng không có may mắn như vậy.
“Đến lúc đứa trẻ được sinh ra còn một đống việc phía sau nữa. Cậu cho rằng người bất an như cậu thì đứa trẻ sinh ra sẽ không di truyền sao? Sao cậu không suy nghĩ xem hôm nay khám răng của đứa trẻ đi.” Tào Dũng nói.
Lời này của đàn anh Tào thật sự thấm. Cảm giác nếu như đàn anh Tào là ba đứa trẻ, chắc chắn sẽ rất ổn. Tạ Uyển Doanh nghĩ.
Chẳng qua đàn anh Chu người ta không cho rằng như vậy, nói với bạn học cũ: “Chờ Tào Dũng cậu kết hôn, vợ của cậu sinh con, tôi xem cậu còn nói ra được mấy lời như vậy không. đến lúc đó một cơn gió nhỏ thổi qua cũng đủ để làm Tào Dũng cậu giơ chân điên cuồng.”
Bạn học cũ giận điên lên, Tào Dũng vươn tay ra bấm “cạch” tắt điện thoại. Hai người đều cần tỉnh táo lại một chút, bình tĩnh bình tĩnh.
Tâm trạng của đàn anh không tốt. Tạ Uyển Doanh giữ im lặng.
Lái xe tới trước cổng trường đại học y, vừa định xuống xe, mu bàn tay đột nhiên bị nắm.
“Anh và em đi ăn một bữa cơm rồi em hẵng trở về.” Tào Dũng nói, sao có thể để tiểu học muội ra ngoài cuối cùng chưa ăn nổi bữa cơm đã thả người về chỗ cũ. Mặc kệ giáo sư Lỗ người ta có làm bà mai hay không, anh theo đuổi người ta thì không thể ngốc. Huống hồ, đàn anh lại để cho đàn em mệt nhọc nguyên một ngày cũng nên mời ăn bữa cơm. Bằng không thì đàn em ngoảnh đầu lại nói đàn anh keo kiệt.
“Đàn anh..” Tạ Uyển Doanh ngẫm lại, mình được mời đi ăn cơm thì không sao, chủ yếu là đàn anh bận rộn nhiều việc có rảnh hay không thôi.
Biết rõ cô muốn nói gì, Tào Dũng liền nói ba tiếng: “Anh có rảnh.”
Có không rảnh cũng phải rảnh.
Lời đã nói như vậy, lúc điện thoại vang lên tiếng tít, hai người bốn mắt lập tức nhìn chăm chú vào tiếng chuông trên điện thoại di động.
“Đàn anh, điện thoại của anh.” Tạ Uyển Doanh nhắc nhở một câu.
Tào Dũng vừa cầm điện thoại, vừa không buông tay cô ra. Anh phải biểu hiện ra việc bản thân có thời gian rảnh trước mặt cô.
Tay bị đàn anh một mực nắm, Tạ Uyển Doanh cảm nhận được nhịp tim đập nhanh hơn.
Điện thoại là giảng viên Nhậm lớp bọn anh gọi tới.
Tào Dũng cúi đầu mắng trong lòng, đám bạn học cũ này ngày thường nói giúp anh bận rộn mà thời khắc mấu chốt lại luôn khiến anh ngột ngạt.
“Chu Hội Thương gọi điện cho tôi, phàn nàn chuyện cậu cúp điện thoại của cậu ấy.” Nhậm Sùng Đạt gọi tới là hỏi xem có chuyện gì, tránh việc đêm nay bị Chu Hội Thương gọi điện liên tục không thể ngủ nổi.
“Cậu hỏi cậu ấy tại sao mình tôi cúp điện thoại của cậu ấy.” Tào Dũng không khách khí đáp lại.
Trong lòng biết rõ người này nóng nảy, Nhậm Sùng Đạt không cứng rắn với anh, bởi vì biết xưa nay Tào Dũng nói chuyện rất hợp lý, nói: “Chính cậu ấy thành khẩn, nói là do cậu nói rằng cậu ấy không giống bác sĩ. Nói thật, tôi cũng không cho rằng cậu ấy biểu hiện giống một bác sĩ. Chúng ta bỏ qua việc riêng của cậu ấy đừng bắt cậu ấy về làm bác sĩ nữa.”
Có bác sĩ như thế này, thời điểm người nhà mình bị bệnh, căn bản không có khả năng biến mình thành bác sĩ.
Tào Dũng thở dài. Không ngờ tốc độ sụp đổ của người bạn học cũ này vẫn cực nhanh y như cũ, giống như đường cao tốc bị đổ sập, không cho người ta thời gian để kịp phản ứng. Thiệt tình còn bất ổn gấp trăm lần so với Học Hiền. Ít nhất lúc Học Hiền người ta đối diện với bệnh tình của giáo sư Lỗ, chỉ dùng tư duy chuyên môn của bác sĩ mà lo nghĩ, còn đây là vô cùng lo lắng.





Bạn cần đăng nhập để bình luận