Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa - Chương 3561: [3561 ] kéo lại người (length: 3956)

Cẩn thận treo micro nhỏ trong tay lên, Diệp Tố Cẩn quay đầu hỏi chồng: "Ngươi đưa nàng đi làm thí nghiệm, lão Tam biết, nhưng lão Tam từ đầu đến cuối không nói cho ngươi là ai, làm sao vậy?"
Tào Dục Đông định cầm khăn tay lau mồ hôi.
"Ngươi cảm thấy có thể giấu được bao lâu?" Diệp Tố Cẩn lại hỏi.
"Giấu thì có cái lợi." Tào Dục Đông nghĩ, không nói rõ mối quan hệ này, người khác sau này cũng sẽ không lắm lời nói nàng đi cửa sau để làm nghiên cứu.
"Ta là hỏi, ngươi có giấu được không?" Diệp Tố Cẩn nói.
Tào Dục Đông thật sự muốn lấy khăn lau mồ hôi: Cố gắng hết sức.
Chủ yếu là Tạ đồng học rất thông minh.
Tào Chiêu ở bên cầm điện thoại lên: "Ba, có cần con gọi điện thoại cho nàng không?"
Tào Dũng liếc nhìn lão Nhị: "Ngươi gọi điện thoại cho nàng làm gì? Muốn gọi cũng là ba gọi."
Phòng thí nghiệm của lão Nhị không cùng chung với ba hắn, không giống như lão Đại.
"Con gọi cho phụ đạo viên hỏi xem có thủ tục gì cần chúng ta làm không." Tào Dục Đông nói với con trai lớn.
Quy trình cần phải rõ ràng. Dù sao đây cũng là chuyện vượt viện tìm giáo sư hướng dẫn thí nghiệm.
Tào Dũng đứng lên làm việc, lúc đi không quên nói với lão Nhị ham chơi: "Con đừng có quấy rầy."
Tào Chiêu đang ngồi chống cằm, từ hôm qua nhận được tin tức, trong lòng có chút thất vọng và buồn bực.
Sau đó nhận được thông báo của trường, Tạ Uyển Oánh chạy đi tìm phụ đạo viên Nhậm lão sư, đến phòng đào tạo của viện y làm thủ tục liên quan.
Giang chủ nhiệm đích thân tiếp đón thầy trò họ tại phòng làm việc.
"Ngồi, ngồi, ngồi."
Lãnh đạo ra hiệu hai tay, hai người ngồi xuống.
Giang chủ nhiệm cầm điện thoại gọi cho ai đó: "Đúng, hôm nay nàng làm thủ tục. Cậu hỏi vì sao, chuyện này tôi không rõ. Tự nàng đã liên lạc với thầy Tào. Cậu muốn không thì tự hỏi nàng?"
"Không cần, không cần." Đầu dây bên kia, Ngô viện trưởng vội vàng nói, thân phận Ngô thầy của mình còn chưa được lộ ra.
Những người này, một hai người cứ như đánh trận mập mờ với Tạ đồng học. Giang chủ nhiệm gãi đầu, không hiểu lắm.
Ngô viện trưởng đột nhiên nghĩ, Giang chủ nhiệm không nói ông ta là ai, có thể hỏi thử, liền đổi giọng: "Cậu đưa điện thoại cho nàng."
Micro đưa tới, nghe nói là Ngô lão sư muốn hỏi, Tạ Uyển Oánh nhận lấy nói: "Chào thầy, Ngô lão sư."
"Chào em, Tạ Uyển Oánh. Nghe nói em muốn đi chỗ khác làm thí nghiệm tiến sĩ?"
"Viện nghiên cứu tim phổi thủ đô."
"Giảng viên của viện y chúng ta không đủ tốt sao? Giáo sư Nhiếp khoa nhi là người trở về từ nước ngoài, mang về cho bệnh viện chúng ta các đề tài nghiên cứu khoa học kết nối với quốc tế, chẳng lẽ thầy chưa giới thiệu phòng thí nghiệm của thầy ấy cho em sao?"
"Có, thầy Nhiếp có giới thiệu qua, nhưng em muốn làm nghiên cứu cơ bản."
"Rất nhiều giáo sư viện y chúng ta nghiên cứu cơ bản." Ngô viện trưởng gấp đến nỗi chỉ muốn hỏi, chẳng lẽ tất cả các đại lão viện y trường ta cho em chọn không ai vừa ý sao?
"Ý tưởng không phù hợp lắm." Tạ Uyển Oánh đưa ra lời của sư tỷ Du đã nói.
Học sinh và giáo sư vừa vặn gặp nhau có cùng đường suy nghĩ là không dễ dàng.
"Không còn nguyên nhân nào khác sao?" Ngô viện trưởng lại hỏi.
"Được làm học trò của thầy Tào là một vinh hạnh."
Giống như Tào Dục Đông loại đại lão cao cấp như Ngô viện trưởng, cơ bản là không nhận học sinh. Thỉnh thoảng lắm mới đặc biệt tìm một hai người. Có cơ hội khó có được như vậy, hỏi nàng Tạ đồng học muốn không?
Ngô viện trưởng thở hai hơi dài.
Chủ nhiệm Dương đứng bên thấy bộ dạng của lãnh đạo thì không biết nên cười hay nên khóc.
Sau đó, Tào Dũng nhận được tin nhắn của Ngô viện trưởng: Cậu kéo người về cho tôi đi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận