Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Chương 778: Bệnh nhân đừng tự dọa chính mình



Chương 778: Bệnh nhân đừng tự dọa chính mình




Chương 778: Bệnh nhân đừng tự dọa chính mình
“Cảm ơn cô bác sĩ.” Mẹ Dương Dương nghe cô nói xong vừa vui vẻ lại rất bình tĩnh, bà ấy là bệnh nhân cũ, sớm đã nhìn thoáng được. Chỉ có nỗi lo lắng duy nhất là ba mẹ già và đứa con trai chưa trưởng thành của mình. Cô gái bệnh nặng vừa mới nhập viện kế bên cũng khiến cho bà ấy lo lắng. Suy cho cùng bà ấy là một con người tốt bụng.
Tạ Uyển Doanh an ủi mẹ Dương Dương: “Giống như dì, cô ấy cũng cần một quá trình tâm lý.”
Nếu một người biết mình bị bệnh nặng, trên tâm lý cần phải có một quá trình để tiếp nhận sự thật. Điển hình Lý Á Hi đang trong giai đoạn, lo lắng, bồn chồn, sợ hãi, vô cùng hồi hộp, giống như một chú chim đang sợ hãi. Mẹ Dương Dương đang ở giai đoạn năm, đã chấp nhận sự thật, có thể đón nhận cái chết đến bất cứ lúc nào, đồng thời tràn đầy hy vọng cuộc sống không dễ dàng bỏ cuộc.
Trên thực tế, yếu tố tâm lý bệnh nhân ảnh hưởng rất nhiều đến bệnh tình. Nhân viên y tế cũng hy vọng bệnh nhân sớm có thể vượt qua tâm lý dày vò trước mặt, đạt đến trạng thái này của mẹ Dương Dương. . Những bệnh nhân đối mặt với cuộc sống và bệnh tật một cách chính xác thường sẽ tạo ra một số kỳ tích trong sinh mệnh.
“Hi vọng cô ấy sẽ không tự dọa chính mình.” Mẹ Dương Dương lấy cảm nhận của người từng trải nói, biết bệnh tình của mình trong mắt người phòng bệnh là một tấm gương cho người phòng bệnh nhìn vào sợ hãi, nhưng thực sự người phòng bệnh đang tự dọa chính mình.
Tấm rèm ngăn cách chính giữa giật giật, người đối diện giống như đã nghe thấy lời nói của mẹ Dương Dương.
Người quái dị kế bên thế mà lại dám nói bản thân cô ấy tự dọa chính mình? Lý Á Hi nằm trên giường bệnh cầm điện thoại gửi tin với bạn bè, tức giận đến mức trừng mắt hừ mũi.
Cô ấy là nhập viện để kiểm tra, tại sao có thể giống như những người này? Bệnh của cô ấy là nhẹ, qua vài ngày nữa là có thể xuất viện được rồi.
Lý Á Hi gọi điện thoại cho mẹ mình: “Mẹ, mẹ cùng bác sĩ đã nói chuyện xong chưa?”
“Nếu là phòng bệnh đơn, bác sĩ nói......”
“Con biết rồi, bệnh này của con rất nhẹ, không ở phòng bệnh đơn được, con là hỏi khi nào có thể xuất viện được. Con không thích môi trường ở đây.” Lý Á Hi nói.
Mẹ Lý Á Hi nói với con gái: “Con nên nghe lời bác sĩ đi, bác sĩ sắp xếp như thế nào thì con cứ làm theo như thế đó. Qua hai ngày nữa, ba của con trở về rồi, chúng ta sẽ đến thăm con.”
Rõ ràng bệnh nhân bệnh nặng như vậy, mà người nhà của bệnh nhân bên cạnh cũng không chủ động đến thăm bệnh nhân. Mẹ Dương Dương nhíu mày.
Tạ Uyển Doanh nhớ lại cảnh tượng ngày hôm đó cùng bác sĩ Tống nhìn thấy mẹ Tống Á Hi gọi điện thoại, có lẽ là tâm lý người nhà đang trốn tránh bệnh nhân, bác sĩ Tống nói không sai người nhà cần phải đối mặt với bệnh nhân.
Đi ra ngoài trước, Tạ Uyển Doanh trở lại văn phòng bác sĩ nghiên cứu bệnh của mẹ Dương Dương.
Tấm rèm ngăn cách được kéo ra một góc, Lý Á Hi nhìn thấy cô rời đi, trong phòng bệnh không có nhân viên y tế, liền bật dậy.
Mẹ Dương Dương nhìn cô.
Lý Á Hi quay đầu trừng mắt với mẹ Dương Dương: Bà đừng có lo chuyện bao đồng.
Đi đến cửa phòng bệnh nhân lúc không có ai canh cửa, Lý Á Hi thay quần áo bệnh nhân thành quần áo thường ngày, mò mẫn đi ra ngoài. Cô ấy đã nghe ngóng, Lâm Hạo ở tầng hai.
Qua một ngày một đêm điều trị tích cực, bệnh tình của cô bé Mã Vân Lỵ đã tốt hơn rất nhiều, giờ chỉ còn chờ bác sĩ tư vấn xem có thể thực hiện PBMV nong van hai lá bằng bóng qua da tại khoa nội hay không. Nếu không được thì chuyển sang phẫu thuật thay van tim.
Giao phó của bạn học cũng vì là bệnh nhân do mình phụ trách, lúc không bận rộn, Lâm Hạo thường đi đến phòng bệnh để thăm cô bé này. Lý Khải An đi theo góp vui. Hai người vừa quan sát tình hình bệnh nhân, vừa trò chuyện một số chuyện khác.
Lý Á Hi đến cửa khoa tim mạch, nhân lúc nhân viên y tế tan làm lẻn vào trong khu phòng bệnh.





Bạn cần đăng nhập để bình luận