Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Chương 539 - Em quan tâm anh ấy à



Chương 539 - Em quan tâm anh ấy à




"Giảng viên của em muốn tới nhưng không dám tới." Nhận được ánh mắt của cô, Chu Hội Thương giải thích giúp Nhậm Sùng Đạt: "Cậu ấy hi vọng tất cả sinh viên ngoại khoa cùng kết thúc khoá chung một ngày để chúc mừng các sinh viên ngoại khoa bọn em."
Nhậm Sùng Đạt sợ nếu đi chúc mừng cho một mình cô thì sẽ không công bằng với các sinh viên khác trong lớp.
Bị đàn chị kéo ngồi xuống, Tạ Uyển Doanh nói: "Không cần chúc mừng em đâu ạ. Em có thể tốt nghiệp sớm nhưng làm việc được thì còn xa. Tối hôm qua nếu không có giáo sư Lưu ở đó, em không biết có thể thực hiện xong ca phẫu thuật hay không."
Cô bày tỏ ý kiến, lại cảm giác được các đàn anh và đàn chị muốn nhân cơ hội này cùng ăn một bữa cơm rồi ngồi nói chuyện phiếm.
Đã đói bụng sắp chết rồi. Khương Minh Châu đưa menu lên cho tiểu học muội: "Hoa câu là món sở trường của chúng ta, em muốn ăn gì thì gọi thêm một ít đi. Đừng khiêm tốn cho chị, dù sao cũng không phải chị trả tiền cơm."
"Khương Minh Châu, chơi xấu trắng trợn nha, có cần quay đầu lại xem anh và Học Hiền nói em là người thế nào không." Chu Hội Thương cầm chiếc đũa gõ lên mặt bàn nói với cô ấy. Khá lắm, trước mặt tập thể mà lừa gạt đàn anh không thương tiếc.
"Đàn anh Chu, sao anh không đưa đàn chị Lý tới đây ăn cho vui ạ?" Khương Minh Châu giả vờ câm điếc, lôi kéo Lý Hiểu Băng.
"Cô ấy phải trực ca đêm."
"Em nghe nói đàn chị Lý đang mang thai."
"Học Hiền đang đứng phía sau nghe em nói chuyện đấy."
"Anh ấy không có tới."
"Ai nói, em quay đầu lại xem có phải cậu ấy đến rồi không, chính là cậu ấy đấy."
"Em mới không bị mắc lừa, không cần phải quay đầu."
Đàn anh và đàn chị đối đáp không ngừng, Tạ Uyển Doanh ngồi ở chính giữa không dám xen vào, rồi đi sang bên người đàn anh Tào bị bỏng do nước sôi đổ trúng. Ngày thường, đàn anh Tào chăm sóc cô rất nhiều, bây giờ cô muốn quan tâm anh một chút liền hỏi: "Đàn anh, có phải anh thức khuya không ạ?"
Hả? Tào Dũng giật mình quay đầu nhìn về phía cô.
"Em nghe lúc nói chuyện cuống họng của đàn anh bị A-mi-dam giống như nhiễm trùng."
Nghe thấy lời cô nói, những người khác trên bàn ồ lên một tiếng: "Em quan tâm anh ấy à?"
Lúc hỏi câu này, Chu Hội Thương và Hoàng Chí Lỗi đột nhiên phát hiện Khương Minh Châu và Liễu Tịnh Vân trăm miệng một lời với bọn họ: Hẳn là tất cả đều phát giác được cái gì rồi?
Cuối cùng tất cả mọi người nghe thấy một giọng nói mới truyền đến từ đằng sau. Khương Minh Châu ngoảnh mặt lại nhìn thấy Học Hiền đi tới, sợ tới mức oa oa hai tiếng.
Chu Hội Thương chỉ vào mặt cô ấy: "Không phải anh đã nói rồi à? Em còn không tin? Anh nói gọi điện thoại kêu cậu ấy đến, em không tin còn muốn thế nào?
Không nghe Chu Hội Thương nói chuyện, Khương Minh Châu cúi thấp mặt nhanh chóng giấu đầu trong hai đầu gối định rời đi.
Liễu Tịnh Vân thất vậy vội vàng đi tới đưa ghế cho đàn anh.
"Không cần khách sáo, anh tự lấy được." Học Hiền ngăn Liễu Tịnh Vân lại, tự tay nhấc cái ghế, đặt giữa Chu Hội Thương và Hoàng Chí Lỗi rồi ngồi xuống.
Khương Minh Châu ngẩng đầu lên, thấy anh ấy ngồi đối diện với mình, lại không dám ngước đầu lên nữa.
"Xem ra cậu tính hết rồi." Chu Hội Thương thấy màn trình diện này liền nói với Học Hiền.
"Tính toán gì chứ?" Học Hiền không tiếp thu lời của anh, quay đầu nhìn hai người khác tiếp tục bàn luận đề tài khi nãy: "Ai kia, Tạ Uyển Doanh đúng không. Em quan tâm đàn anh Tào của em à?"
Các đàn anh đàn chị làm gì ngạc nhiên như vậy. Tạ Uyển Doanh thành thật đáp: "Không phải nên thế sao ạ?"
Các tiền bối quan tâm hậu bối. Hậu bối cũng quan tâm lại các tiền bối.
"Em nghe ra cuống họng anh ấy không bình thường, từ lúc nào em lại chú ý tới tình trạng của anh ấy như vậy." Khương Minh Châu dùng ánh mắt đầy ẩn ý nhìn cô.
Vấn đề này, Tạ Uyển Doanh không suy nghĩ nhiều, chỉ là tiếp xúc với khá nhiều người nên cô cảm giác được: "Đàn chị, kỳ thực em cũng nghe ra giọng mũi của chị hơi nặng, vừa định nhắc nhở chị một tiếng ạ."



Bạn cần đăng nhập để bình luận