Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Chương 813: Đột nhiên giáo sư đến gặp cô



Chương 813: Đột nhiên giáo sư đến gặp cô




Chương 813: Đột nhiên giáo sư đến gặp cô
Ca phẫu thuật đã được hoàn thành.
Cánh cửa phòng phẫu thuật mở ra.
Hạ Đông Hiền đang đứng bên ngoài chờ chỉ thị bước vào, nói với bác sĩ gây mê: "Tôi cùng các anh đưa bệnh nhân đến ICU. ý thức của bệnh nhân thế nào rồi?”
"Nhiệt độ cơ thể hơi thấp." Liễu Tịnh Vân lo lắng nói.
Mất máu quá nhiều dẫn đến tình trạng sốc kéo dài hơn, nhiệt độ cơ thể chắc chắn sẽ thấp. Thời gian tỉnh dậy sẽ rất chậm. Dưới tình huống như vậy, không thể chiếm chỗ ở trong phòng phẫu thuật, chỉ có thể đến phòng hồi sức trước chờ bệnh nhân tỉnh lại. Nếu vẫn không tỉnh, cần liên hệ với bác sĩ đa khoa để hội chẩn và xử lý.
"Tôi cùng mọi người đến phòng hồi sức chờ cô ấy tỉnh lại." Hạ Đông Hiền nói.
Nghiễm nhiên bệnh nhân này rất quan trọng đối với người của ICU. Lư Thiên Trì và Liễu Tịnh Vân không rõ là trong khoảng thời gian này đã xảy ra chuyện gì, chỉ có thể nhìn nhau.
Ân Phụng Xuân cởi áo phẫu thuật trở lại bàn phẫu thuật nắm tay Ngô Lệ Tuyền.
Tay cô ấy lạnh như băng, người cũng không tỉnh táo.
Chỉ có những con số trên màn hình chứng minh cô ấy vẫn còn sống.
Đem tay cô ấy dán lên mặt chính mình, Ân Phụng Xuân truyền cho cô ấy chút nhiệt độ của anh ta.
"Lệ Tuyền." Tạ Uyển Doanh gọi tên cô bạn nhỏ.
Không có tiếng trả lời.
"Cần thời gian để cô ấy tỉnh lại, sẽ không nhanh như vậy." Liễu Tịnh Vân nói cho tiểu học muội đừng nóng vội.
Chị hai nói như vậy là có lòng tin. Tạ Uyển Doanh gật đầu tin tưởng.
Bệnh nhân sau đó được chuyển đến phòng hồi sức. Mọi người thấy Ân Phụng Xuân ở đó, nghĩ không tiện làm bóng đèn, từng người từng người đi ra ngoài trước.
Quay lại tìm mấy người đàn anh khác, Tạ Uyển Doanh thấy được các tiền bối cùng khoa cũng đang vội vàng chạy về.
"Chủ nhiệm Thang cùng những người khác đều quay lại." Hà Quang Hữu báo cáo với Đào Trí Kiệt: "Đã biết anh vào phòng phẫu thuật cứu người. Về phần bệnh nhân giường số 21, sau khi đưa về phòng bệnh đã tiêm thuốc an thần cho cô ấy ngủ. Y tá trưởng đích thân trông bên giường cô ấy. Bác sĩ tim mạch cho biết một số người nói rằng đó là một tai nạn?”
Đào Trí Kiệt nhìn tiểu học muội đã trở lại.
Hà Quang Hữu hỏi Tống Học Lâm đang đứng đối diện đang cúi đầu trầm mặc: Cậu nói xem rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, có phải là chuyện ngoài ý muốn hay không?
Tạ Uyển Doanh đi qua nửa đường bị một bàn tay kéo lại liền quay đầu lại: "Đàn anh Tào?”
"Ăn cơm tối chưa?" Đôi mắt của Tào Dũng giống như đang quan sát trên mặt cô.
"Đàn anh Tào còn chưa ăn cơm phải không?" Tạ Uyển Doanh hỏi.
Nghe được câu hỏi ngược của cô, Tào Dũng không biết có nên cười hay không. Tiểu học muội rất thiện lương, anh đặt tay lên đỉnh đầu cô ôn nhu xoa xoa: "Trước tiên nghỉ ngơi một chút, ăn cơm tối xong rồi nói chuyện khác.”
Quan tâm gì đến chuyện lão ngoan đồng nói họp, bác sĩ phẫu thuật làm xong phẫu thuật trước tiên ăn no cơm quan trọng hơn.
"Ăn mì bò được không?" Hoàng Chí Lỗi phụ trách đặt đồ ăn, hỏi tiểu học muội.
"Được ạ." Tạ Uyển Doanh từ trước đến nay đối với vấn đề ăn cái gì không quan tâm lắm, hơn nữa hôm nay quả thật là có chút mệt mỏi, trong lòng lo lắng cho cô bạn nhỏ.
Cửa phòng phẫu thuật kêu "cạch cạch", dường như có một vị khách không mời bước vào.
Hoàng Chí Lỗi quay đầu lại, phát hiện đối phương là ai thì có chút chần chờ: "Anh ta nhận được thông báo phải họp cho nên quay lại sao?”
Trong hành lang có người nói với người nọ: "Bác sĩ Đàm, anh đặc biệt quay lại bệnh viện à? Hôm nay có chuyện lớn xảy ra.”
"Tôi biết, phải họp, thuận đường tới đây xem tình huống của sinh viên trước." Đàm Khắc Lâm đáng lẽ đã tan làm cũng không phủ nhận, trả lời.
"Sinh viên của anh sao?”
Sinh viên của anh ta đang đứng đó.
Tạ Uyển Doanh chớp chớp mắt, hoài nghi mình có nghe lầm hay không. Giáo sư Đàm đặc biệt tới thăm cô là sinh viên đã xuất khoa sao? Có lẽ giáo sư Đàm đã nhận được tin nhắn không đúng sự thật, cho rằng người bị dao đâm là cô.
Đàm Khắc Lâm vẫn như thường ngày, đi bộ nhanh như vũ bão, chớp mắt đã đứng trước mặt sinh viên.





Bạn cần đăng nhập để bình luận