Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa - Chương 3773: [3773 ] nàng đi (length: 4167)

Đợi đến khi hắn tiếp nhận ca làm của thầy Tạ, mới biết công việc này không hề dễ dàng. Cái khó ở chỗ việc nghe tim của người bị thương với nhịp tim không ổn định như vậy đủ làm tất cả các bác sĩ kinh hồn bạt vía.
Chỉ sợ rằng, trong khoảnh khắc này thôi, tim người bị thương có thể ngừng đập bất cứ lúc nào.
Dùng thuốc sao?
Tim bị bầm tím mà uống Nitroglycerin thì không thể giải quyết được gì, tiêm á tiêu chua cũng không có tác dụng. Chỉ cần không phải dẫn phát nhồi máu cơ tim lan rộng dễ khiến người bị thương đột tử thì hoàn toàn có thể chờ tim người bị thương hơi ổn định lại rồi tính tiếp, bao gồm cả việc di chuyển bệnh nhân.
Đừng quên cơ thể người tự thân biểu hiện tuyệt đối còn khẩn cấp hơn cả y sinh, phát hiện vấn đề là lập tức các tế bào sẽ xông ra thực hiện chức năng tự sửa chữa. Lại cố gắng, cố gắng nghe và sờ nhịp tim mạch của người bị thương.
Trương Thư Bình dần dần bình tĩnh lại, cảm thấy tim của người bị thương đang có xu hướng ổn định hơn.
Điều đó cho thấy sách lược của thầy Tạ là đúng: Chưa đến thời khắc nghiêm trọng nhất, cứ để cho bản thân sinh mệnh lực của người bị thương đấu với tử thần trước đã, xem tình hình thế nào rồi hãy tính đến việc có can thiệp y tế hay không. Bởi vì can thiệp y tế đối với những bệnh nhân như thế này tương đương với việc đánh trận cuối cùng, không thể sớm để lộ quân bài tẩy của y học cho tử thần biết được.
Hiểu được những điều này rồi, Trương Thư Bình thầm khen: Thầy Tạ làm việc quá chắc chắn.
Mễ Văn Lâm theo sau lưng sư tỷ Tạ chạy.
Trên đường vừa đi nhanh vừa hỏi những người xung quanh có thấy chiếc xe hàng nhỏ không. Thay vì mò kim đáy bể tìm người, chi bằng trước tìm được xe của la đại ca. Người và xe chắc không ở cách xa nhau.
Cuối cùng thì cũng có người qua đường chỉ vào ven đường phía trước, nói có chiếc xe gắn thùng đựng nước đang đỗ ở đó.
Có phương hướng, liền chạy nhanh qua, thấy quả thật có một chiếc xe hàng nhỏ đang đậu sát ở ven đường, vẫn chưa xác định có phải là xe của la đại ca hay không. Bấm số điện thoại của la đại ca thì nghe thấy có tiếng chuông điện thoại reo ở hiện trường.
Người bị thương ở đây.
"Ở đây này!" Mễ Văn Lâm thất thanh kêu lên.
Hai người vòng ra sau khoang xe của chiếc xe hàng nhỏ, nhìn thấy cái thân thể người gần như bị bánh sau xe cán, khó để phát hiện kia, trong lòng không biết là kinh hãi hay là vui mừng.
Tạ Uyển Oánh nhanh chóng ngồi xổm xuống kiểm tra động mạch cổ người bị thương: Vẫn còn.
"La đại ca, la đại ca."
Gọi người bị thương, nhưng người bị thương tạm thời không có phản ứng.
Giống như những người bị thương khác vì dao đâm, một vũng máu lớn trên mặt đất khiến người ta khiếp sợ.
"Ngón tay của hắn?!" Mễ Văn Lâm nhìn thấy, ngón giữa bàn tay trái đẫm máu của người bị thương bị dao cắt còn một nửa.
"Tìm ngón tay." Tạ Uyển Oánh nói.
Mễ Văn Lâm kịp phản ứng, còn kêu cái gì nữa, việc cấp bách nhất cần hắn làm là tìm cho ra nửa đoạn ngón tay kia cùng với người bị thương đưa đến bệnh viện, nhanh chóng tìm khắp khu vực xung quanh.
Cảnh sát đến thông báo cho bọn họ: "Xe cứu thương đến rồi."
Lần này đến đủ ba chiếc xe cứu thương, không cần phải tranh cãi ai đi trước.
Tạ Uyển Oánh sơ cứu đơn giản xong vết dao lớn nhất sau lưng người bị thương, cho người lên cáng để đưa lên xe cứu thương.
Mễ Văn Lâm tìm được nửa đoạn ngón tay kia, đang cố nén cảm giác buồn nôn và đau khổ. Bỗng nhiên thấy sư tỷ Tạ nhanh như chớp, không có ý định chờ hắn, khiến đầu óc hắn không dám nghĩ lung tung nữa, vội vàng dùng túi nilon nhặt đoạn ngón tay, một đường chạy đuổi theo sư tỷ.
Trong đám đông, nhìn thấy bóng dáng nàng bay nhanh như gió, còn có bác sĩ Diêu Trí Viễn, quay đầu, hắn lại liếc nhìn ba người đang cãi nhau không ngớt kia.
"Nên làm mở màng giáp nhẫn."
"Không đúng, phải làm mở khí quản ra, nếu không lấy khối máu đông ra được, nó sẽ tắc nghẽn tiếp."
"Sao ngươi biết có khối máu ở chỗ này mà cản? Có thể làm mở màng giáp nhẫn trước, nếu không được thì làm mở khí quản ra sau."
"Chi bằng hỏi oánh oánh!"
Nghe thấy lời này, Diêu Trí Viễn lập tức nói với ba người bọn họ: "Cô ấy đi rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận