Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa - Chương 3813: [3813 ] tin tức trở về (length: 4004)

Đến nhà ông Trương lớn, hôm nay trong phòng này tính là náo nhiệt vô cùng, gặp được không ít người quen.
Ở đây có chú, còn có sư huynh Vu và sư tỷ Khương của ta.
Người mở cửa cho bọn họ chính là chú.
"Mời vào." Chú Vu thay chủ nhà chào hỏi khách khứa, hành động này gần như đã thành thói quen.
Mọi người ở huyền quan thay dép rồi đi vào phòng.
Vừa bước vào cửa liền ngửi thấy mùi thơm xộc vào mũi, hóa ra là trong bếp có người đang hầm canh.
Tào Dục Đông vội vàng nói với con trai: "Mang đồ vào bếp đi."
"Các cháu mua gì đấy?" Vừa nghe thấy tiếng của bọn họ, ông Trương lớn đã thò đầu ra từ cửa bếp, tay cầm một quả dưa hỏi.
Mọi người liếc nhìn ông Trương lớn hôm nay mặc một chiếc tạp dề mới tinh, chắc chắn là do mẹ chọn, nghĩ đi nghĩ lại thì cũng chẳng thể là ai khác mua hay chính ông Trương lớn mua, lý do là chiếc tạp dề mới này in hình rất nhiều chú a mộng.
Thấy khách khứa đều nhìn chằm chằm vào tạp dề của mình, ông Trương lớn vội vàng giải thích: "Bà ấy muốn thế, ta chỉ giúp bà ấy mặc thôi."
Thì ra Lỗ lão sư tự mua, con trai thấy thế nên giúp bà ấy mặc vào.
Nghe con trai nói vậy, Lỗ lão sư nhân cơ hội mà bới móc tật cũ của con: "Từ nhỏ nó đã có cái tính xấu này rồi, cứ thấy ta mua gì là đòi thử cho bằng được."
"Sao ngươi lại xuống bếp thế này."
Giọng nói mới xuất hiện này khiến nhóm khách khứa lại cẩn thận nhìn một lượt những người đang ngồi trong phòng khách, phát hiện ra là người quản lý Phương ngồi bên cạnh Lỗ lão sư.
"Sao ta lại không được xuống bếp." Lỗ lão sư mất hứng nói.
"Cô ấy sáng nay còn vào bếp hấp bánh bao đấy." Chú của ta kín đáo tố tội Lỗ lão sư cho mọi người nghe.
"Cô cứ hễ ốm đau là không chịu ở yên một chỗ được." Người quản lý Phương thở dài.
"Ốm hay không ốm, người sống kiểu gì chả phải làm gì đó để chứng minh mình vẫn còn sống." Lỗ lão sư nói, thái độ đối với sinh mệnh khá thấu đáo rồi, tiếp đó liền ngoắc tay với cục cưng mới, "Mau lại đây, Oánh Oánh."
Trên đường, Tào lão sư đã dặn dò lại một lần, Tạ Uyển Oánh nói: "Để con vào bếp ạ."
"Ai cho phép cô vào bếp, là bọn họ hả?" Đôi mắt xám nhỏ của ông Trương lớn lóe lên hai đạo tà quang, nhìn về phía người nhà họ Tào.
Tào Dũng: Bố xem bố kìa.
Tào Dục Đông đổ mồ hôi, vốn định gọi con trai đi cùng giúp chứ không ngờ lại lôi cả con dâu tương lai vào.
"Mua gì mà phải xông vào bếp nhà chúng ta làm? Định giành tiếng khách át cả tiếng chủ đấy à?" Bản tính độc miệng của ông Trương lớn sẽ không bao giờ thay đổi.
Lỗ lão sư dạy con: "Nói chuyện cho đàng hoàng, là Tào lão sư đấy."
Ông Trương lớn gật đầu: "Tào lão sư đừng để bụng, cô cũng biết đấy, nếu ta để cô vào bếp, mẹ ta sẽ cầm chổi lông gà đánh ta đấy."
Cái thằng nhóc láo toét này. Lỗ lão sư giậm chân.
"Ngồi xuống, ngồi xuống nào." Mọi người vội kéo mẹ già ngồi xuống.
"Không sao đâu ạ." Tào Dục Đông bước tới an ủi Lỗ lão sư.
"Mang hết đồ về đi, ở đây không có chỗ để đâu." Ông Trương lớn xoay người về bếp, chiếc tạp dề mới vừa xoay tới xoay lui như vẽ nên một đường cong phong cảnh đặc biệt.
Vì ông Trương lớn đóng cửa bếp lại nên bọn họ đành phải đặt đồ vào tủ bên cạnh bếp, bao gồm cả bó hoa tặng Lỗ lão sư.
Ông Trương lớn thấy hoa cũng không từ chối, còn bảo cháu trai mang bình hoa ra cắm giúp bà nội.
Nói thật, ông Trương lớn cũng thích hoa.
Tạ Uyển Oánh qua ngồi cạnh sư tỷ Khương.
Sau khi làm nghiên cứu khoa học rồi đi nước ngoài thử nghiệm, đã rất lâu nàng không gặp sư tỷ. Sư tỷ Khương là kiểu người sự nghiệp, vừa gặp nàng đã hỏi về công việc học thuật: "Tôi nghe Hương Du nói cô gửi bản thảo ra nước ngoài rồi."
"Chắc có tin tức hồi âm thôi." Quản lý Phương nghe thấy các cô nói chuyện bèn xen vào.
"Thế nào thế nào?" Lỗ lão sư hứng thú hỏi han một tràng.
"Hỏi con trai cô hoặc Tào lão sư ấy." Quản lý Phương nói.
Việc duyệt luận văn thì chắc chắn là cần tìm người phụ trách phòng thí nghiệm của tác giả để hỏi thăm tình hình thực tế...
Bạn cần đăng nhập để bình luận