Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa - Chương 3791: [3791 ] giòn như tờ giấy phiến (length: 3931)

Nhân viên y tế bận rộn không chỉ tốn sức mà còn hao tổn trí não, đặc biệt mệt mỏi.
Nghe điện thoại của Lâm Hạo, nói chuyện trước cần phải vắt kiệt tế bào não để lựa chọn từ ngữ, bởi vì tên ngạo kiều như hắn không giỏi nói chuyện phiếm với con gái.
Chưa kịp hắn mở miệng, Tả bác sĩ đi phía sau hắn trở về thấy vậy liền đưa tay ra nói: "Điện thoại của nàng sao? Để ta nghe."
"Sao lại đến lượt ngươi?" Lâm Hạo trừng mắt nhìn cái mặt dày mày dạn của hắn, giọng ồm ồm nói: "Ngươi không gọi điện thoại quan tâm người nhà của mình à?"
"Ngươi đang hỏi Diêu Trí Viễn à? Chắc chắn hắn đang ngủ." Tả Tấn Mậu chắc nịch như vậy.
Diêu thiên tài trời sinh thích ngủ nướng, hôm nay tình hình này lại càng không cần phải nói, nhất định trốn tránh sự bận rộn như con heo lười biếng tìm chỗ ngủ ngáy.
Lâm Hạo hồi tưởng lại, lúc trước Diêu thiên tài ở hiện trường nhìn ba người bọn họ bận rộn, cứ như không nhúc nhích được.
"Không phải." Tạ Uyển Oánh nhất định phải thanh minh cho Diêu bác sĩ.
Người ta ở trên bàn mổ khi phụ tá, rất tích cực, mỗi lần nàng muốn làm thao tác gì, hắn đều vội vàng giúp nàng.
Lâm Hạo và những người khác nghe nàng nói vậy.
Phan Thế Hoa khụ một tiếng, sặc cả mì.
Mấy người quen thuộc với nàng biểu tình đồng loạt hiện ra: Tạ bác sĩ, cô chắc chứ? Hắn chủ động giúp cô sao? Chứ không phải là bị cô dùng roi da quất cho mới tích cực vậy sao?
"Xong rồi xong rồi." Tả Tấn Mậu đã hiểu hai điều.
Một là, Diêu thiên tài không hòa mình cùng bọn họ nên nhìn bọn họ khoanh tay đứng nhìn, ngược lại đi cùng Tạ bác sĩ lại khác, trở nên cực kỳ tích cực.
Hai là, sau khi Diêu thiên tài bị Tạ bác sĩ quất roi tối nay, chắc chắn sẽ ngủ say như chết không dậy nổi.
"Khó trách ta gọi mười cuộc điện thoại hắn không bắt máy." Tả Tấn Mậu vỗ trán một tiếng ai nha, "Trước kia hắn ngủ nướng kiểu gì cũng không đến mức này."
"Oánh Oánh, em muốn hỏi bọn anh điều gì?" Phan Thế Hoa ăn xong mì nguội, có sức sờ sờ đầu Tạ đồng học, nhớ ra nàng không thể chỉ gọi tới quan tâm bọn họ.
"Người nhà của bệnh nhân có tìm các anh không?" Tạ Uyển Oánh hỏi thử.
Ba người đều thông minh, lập tức hiểu được ý nàng muốn nói gì.
"Nói ra thì, không biết có phải do chúng ta cứ đưa bệnh nhân đi tới đi lui, không có một điểm mục đích xác định, nên người nhà của Dương Thiếu Khôn có ý muốn đuổi chúng ta đi đến mức này tương đối khó khăn." Tả bác sĩ trực tiếp nói ra câu hỏi trong lòng nàng.
"Ừ." Lâm Hạo gật đầu, "Người nhà Dương Thiếu Khôn này, rất có thể sẽ tiếp tục tìm người."
"Oánh Oánh, em nghe được tin tức gì à?" Holmes Phan lại sờ đầu nàng.
Tạ Uyển Oánh không tiện nói ra chuyện ngu ngốc mà Thường tiền bối đã gây ra, chỉ nói: "Em đã nói với bảo an của bệnh viện, bảo bọn họ đêm nay đặc biệt để ý, đừng để người ngoài tùy tiện vào khoa cấp cứu."
"Chúng ta bây giờ đi qua phòng hồi sức tích cực." Ba người đều nói vậy, cho rằng lo lắng của nàng có lý.
Họ sợ nhất người nhà Dương Thiếu Khôn nổi điên, giống như tên hung thủ cầm dao qua muốn đâm chết Chương Tiểu Huệ. Rốt cuộc người nhà họ Dương nhất định cho rằng Chương Tiểu Huệ là người chủ mưu. Không có Chương Tiểu Huệ, Dương Thiếu Khôn sẽ không tàn phế và càng không thể chết được.
Nếu muốn giết chết Chương Tiểu Huệ, cần phải dùng dao sao?
Tạ Uyển Oánh lại nhíu mày.
Muốn giết một người mà bệnh tình sớm tối giòn như tờ giấy thì đâu cần phải dùng đến dao, cầm dao là quá coi trọng tử thần rồi.
Chính vì vậy, tình huống có thể xảy ra càng trở nên khó phòng bị.
Bảo an bệnh viện có thể làm gì chứ? Khoa cấp cứu người ra người vào tấp nập, người nhà, người chăm sóc, bệnh nhân đến khám hoặc là đến tìm bệnh nhân, ngươi có thể cản hết tất cả mọi người không cho ra vào sao? Giả sử La tiểu muội nhận được thông báo của bệnh viện đến tìm ca ca, ngươi có thể ngăn cản được không? Bảo an không phải là cảnh sát, không có quyền thực thi pháp luật...
Bạn cần đăng nhập để bình luận