Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Chương 391 - Đi cấp cứu ở bệnh viện khác



Chương 391 - Đi cấp cứu ở bệnh viện khác




Những người khác đã hiểu lời cô nói và bắt đầu làm theo.
"Taxi! Taxi!"
"Khiêng người lên thôi nào, khiêng cẩn thận chút, làm ơn tránh đường."
"Đi đến bệnh viện Tuyên Ngũ! Tuyên Ngũ là bệnh viện gần nhất, chỉ cách đây mười phút lái xe thôi." Quản lý cửa hàng và những khách quen, những người vốn quen thuộc với điều kiện đường xá xung quanh đây, cung cấp thông tin hữu ích.
Tạ Uyển Doanh hộ tống người phục vụ bị thương nặng đi, và giao bà lão cho hai đàn chị chờ xe cấp cứu.
Xe cảnh sát và xe taxi chở những người bị thương chạy đến ngã tư thì bị xe cứu thương đang phi nước đại vượt qua.
Không bao lâu sau, chiếc xe cứu thương với tiếng còi báo động réo liên hồi đã chở hai người - bà lão và Liễu Tịnh Vân - đến, và chiếc taxi bám theo sau chở Tạ Uyển Doanh và những người khác gần như đến cửa khu cấp cứu của bệnh viện Tuyên Ngũ cùng lúc.
Đây cũng là một trong ba bệnh viện nổi tiếng hàng đầu, phòng cấp cứu của Tuyên Ngũ mới được sửa sang lại, nhìn đẹp và mang hơi hướng phương tây hơn nhiều so với tòa nhà cũ của Hiệp hội Y khoa Quốc gia.
Nhìn thấy một đám bệnh nhân đang cấp cứu đến, toàn bộ nhân viên y tế trong phòng cấp cứu vội vàng chạy ra ngoài.
Xe đẩy hàng bị lật, người phục vụ bị thương nặng và ông cụ bị suy nhược được đưa đi cấp cứu trước.
Những bệnh nhân bị bỏng khác phải ngồi xe lăn hoặc được đưa vào các phòng điều trị liên quan.
Sau khi đã giao các bệnh nhân cho nhân viên y tế ở đây một cách ổn thỏa, Tạ Uyển Doanh và hai đàn chị vội vàng đi rửa tay trước.
Cả ba tìm đến phòng vệ sinh và cố gắng tự rửa sạch vết máu của bệnh nhân bám trên da. Cả ba người vội vàng rửa tay thật nhanh vì sợ người bên ngoài cần tìm đến bọn họ.
Khi họ bước ra khỏi phòng vệ sinh, cảnh sát đã đến tìm bọn họ.
“Ba người các cô ở lại đây, đừng đi đâu cả.” Cảnh sát nói với bọn họ: “Đợi lát nữa sẽ phải lập biên bản vụ án.” Cảnh sát nói rồi đi xử lý những chuyện khác.
Chuyện xảy ra ngày hôm nay khá nghiêm trọng, có quá nhiều người bị thương như thế này, liên quan đến rất nhiều điều luật bồi thường dân sự. Cảnh sát rất đau đầu. Tống người vào tù thì đơn giản, nhưng mà phải có ai đó đứng ra trả tiền cho các hóa đơn y tế của những bệnh nhân vô tội. Vì vậy, điều quan trọng trong điều tra vụ án là phải phân định rõ trách nhiệm của các bên.
Tạ Uyển Doanh và những người khác sớm biết rằng họ sẽ không thể rời đi, không phải vì lời cảnh sát nói, mà bởi vì bác sĩ cấp cứu tiếp nhận bệnh nhân có thể sẽ quay lại tìm bọn họ để hỏi về tình hình, bởi vì họ là những người đầu tiên tiếp nhận tình trạng và sơ cứu cho bệnh nhân. Đây là điều mà những người trong ngành biết mà cảnh sát không nắm rõ.
Cả ba tìm một chiếc băng ghế dài, ngồi xuống và chờ đợi.
"Ôi, đặt một căn phòng riêng cũng thật lãng phí rồi." Hà Hương Du lấy điện thoại di động ra gọi cho KTV và nói rằng cô ấy không thể rời đi, tiền thối không trả lại được. Có thể thử sắp xếp khi khác hoặc đơn giản là không thối lại tiền cho cô.
“Đến lúc đó, chị sẽ trả giúp em một nửa chi phí.” Liễu Tịnh Vân vừa nói vừa nắm lấy tay của đàn em.
“Em cũng trả một phần.” Tạ Uyển Doanh vươn đầu ra giữa hai đàn chị, nhưng không ngờ lại bị hai đàn chị nhìn chằm chằm.
"Em trả một phần cái gì chứ? Em chưa có việc làm thì lấy tiền đâu ra."
"Đàn chị cũng không có việc làm mà." Tạ Uyển Doanh tranh biện.
"Được rồi. Đợi đến khi em đi làm rồi thì muốn mời bọn chị đi ăn cơm thì tính sau." Sống chung lâu như vậy, hai đàn chị làm sao không biết tình hình tài chính của gia đình cô, không thể cô trả tiền được.
Đã gọi điện để nói chuyện qua với KTV. Phòng cấp cứu ồn ào đến mức cô không nghe rõ tiếng trong điện thoại, Hà Hương Du liền đứng dậy đi ra ngoài.
Hai người còn lại, Tạ Uyển Doanh và Liễu Tịnh Vân, đột nhiên nhớ đến bệnh viện của bọn họ khi họ nghe thấy âm thanh của phòng cấp cứu.
“Không dễ gì mới ra ngoài chơi một lần, nhớ bệnh viện làm gì chứ nhỉ?” Liễu Tịnh Vân cười khổ đối với những suy nghĩ trong đầu.
Sau đó nhìn về phía cô em gái nhỏ bên cạnh, cao hứng ngó đầu sang.
“Em đang nhìn cái gì vậy?” Liễu Tịnh Vân hỏi.
Tạ Uyển Doanh nhìn khu vực mới được trang với vẻ ghen tị: "Cảnh quan đẹp, trang thiết bị tiên tiến. Em nghĩ các máy theo dõi điện tâm đồ cũng toàn là đồ mới."
Điều hạnh phúc nhất khi trở thành một bác sĩ không gì khác là có đủ “lương thực”: trang thiết bị và thuốc men đều là “lương thực”.



Bạn cần đăng nhập để bình luận