Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa - Chương 3687: [3687 ] rớt nhân bánh (length: 3877)

"Chuyện này có thể được." Quản lý Phương nghe xong lão nhị nhà họ Tào thuật lại, hào phóng vung tay lên, sảng khoái nói: "Đơn giản thôi. Để ta sắp xếp, tìm một lý do chính đáng cho nàng vào nghe thì có gì khó."
Vốn dĩ không khó. Mỗi lần hội nghị, ban tổ chức từ trước đến nay đều thấy thiếu người, đặc biệt thiếu người chạy việc vặt.
"Tuyệt đối không để nàng đi bưng trà rót nước." Quản lý Phương nhấn mạnh, nhất quyết không thể để nhân tài đi làm loại chuyện nhỏ phí phạm người tài như vậy.
Không tin cứ nhìn chủ nhà kia đã vội vàng vào bếp, kêu người tài nghỉ tay.
Dì Phương mắt còn tinh hơn thần tiên, Tào Chiêu bỗng tỉnh ngộ, quay đầu lại thấy bóng dáng em trai thẳng một mạch xông vào bếp.
Không để ý được đến người khác đang nói chuyện, Tào Dũng vội vã thay quần áo, xắn cao tay áo, vào bếp chuẩn bị xuống tay nấu nướng. Thời gian về đến nhà đã muộn, không thể để người đói bụng.
"Ngươi có đói không?"
Đột nhiên nghe thấy giọng của sư huynh Tào, Tạ Uyển Oánh vừa lấy hai cái ly thủy tinh ra để bên bếp vừa rót nước xong, liền quay lại nói: "Sư huynh, anh nghỉ một lát đi, uống cốc nước."
"Không sao, ta không khát." Tào Dũng hai tay giúp nàng cầm ly nước lên, bảo nàng đừng vội, nhẹ giọng nói: "Em ra ngoài ngồi đi."
"Cơm sắp xong rồi." Tạ Uyển Oánh nhanh nhảu báo cáo tiến độ chuẩn bị đồ ăn của mình với sư huynh: "Cà chua đã cắt xong, giá đỗ đã rửa sạch, thịt ba chỉ đã thái lát, cháo gà em đã cho gia vị vào nồi áp suất theo lời sư huynh nói.
Chỉ là, lúc trước không biết có khách tới, chỉ có mấy món này, e là không đủ cho mọi người ăn."
Thấy cô tư duy vẫn theo lối một đường thẳng, Tào Dũng bật cười, đột ngột quay đầu gọi ra ngoài: "Vào giúp một tay."
Người được gọi là lão nhị.
Tào Chiêu có thể hiểu ý của em trai: Trách hắn muốn ở lại ăn cơm trước mà không báo một tiếng, khiến cho mọi chuyện càng thêm rối, mau vào giúp, nếu không thì đừng có mà ăn.
Thế là Tào Chiêu lười biếng đứng lên đi vào, đến phòng bếp hỏi lão tam: "Muốn ta làm gì?"
"Đi lau bàn, bày bát đũa." Tào Dũng không hề suy nghĩ mà sai bảo hắn.
Tào Chiêu thầm nghĩ: Đúng là sai hắn làm việc gì đây. Rõ ràng lão tam này tiếc tương lai con dâu làm loại việc này, mà xem hắn như người hầu.
Thôi kệ, ai bảo hắn sai trước, tay cầm giẻ lau ngoan ngoãn đi ra lao động, đi được nửa đường thấy em gái nhìn chằm chằm vào giẻ lau trong tay mình, vội vàng lên tiếng cảnh cáo: "Em không được tranh việc với anh."
Trong lòng Tào Chiêu rất sợ, nếu em gái mà xông vào tranh, thì lát nữa lão tam đang bực bội sẽ bảo hắn đi quét nhà vệ sinh.
Thật may có người bên ngoài gọi em gái đi ra, trong phòng khách, Phương lão sư gọi: "Bác sĩ Tạ."
Tạ Uyển Oánh vội vàng bưng ly nước ra tiếp đãi khách quý.
"Lại đây, lại đây." Bảo cô đặt ly nước xuống, quản lý Phương bảo cô ngồi bên cạnh mình, để thân cận hơn với nhân tài khi nói chuyện.
Tạ Uyển Oánh ngồi xuống, chờ đợi lãnh đạo phê duyệt.
"Đến lúc đó để cô ở hiện trường làm nhân viên ghi chép, giúp chúng tôi làm biên bản hội nghị thảo luận, cô thấy thế nào?" Quản lý Phương ôn tồn nhìn cô nói, còn bảo hồ sơ bệnh lý của bạn cũ, khi nào mang đến đo đạc lại quốc trắc thì tìm cô.
Muốn cho nhân tài làm việc gì, trước tiên phải hỏi ý kiến của chính nhân tài đó.
Xem ra đại lão Phương của hội y học đối nhân xử thế cao tay hơn cả đại lão Trương.
Tạ Uyển Oánh ngạc nhiên.
Nữ đại lão nào chỉ là tôn trọng nàng, còn đang đưa bánh từ trên trời rơi xuống cho nàng. Việc ghi chép của hội y học không phải người bình thường có thể làm, đó là làm chuyện quan trọng. Làm chuyện quan trọng có nghĩa là đang được xin vào làm việc, nàng thì không xin việc, xin làm hội viên chắc là không có cơ hội.
"Trước đây tôi chưa từng làm, liệu có được không?" Tạ Uyển Oánh hỏi rõ ràng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận