Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa - Chương 3370: [3370 ] trốn tránh tâm lý (length: 4117)

"Ta không biết chuyện gì đã xảy ra với họ. Nhìn thì có vẻ họ không đến mức gây tổn thương cho con gái mình, dù sao thì họ cũng đồng ý để con gái đi làm kiểm tra mà." Bác sĩ Đường khổ sở nói.
Những người trong phòng họp đều rơi vào trầm tư, lẽ nào có ai đó đã nói gì với người nhà họ Vương, lại vừa vặn gây trở ngại đến tiến trình điều trị bệnh nhân hiện tại. Bác sĩ sợ nhất là có người ngoài nói lung tung với bệnh nhân hoặc người nhà của họ.
"Nhà họ có điện thoại để liên lạc không? Ta hy vọng có thể trò chuyện với họ vài câu." Tạ Uyển Oánh chủ động đề nghị.
Bác sĩ Đường và những người khác nhìn cô, trong mắt đều có vẻ khó hiểu: Cô muốn liên lạc với người nhà họ Vương, là nghĩ bản thân có thể làm gì hay sao?
Việc thuyết phục người thân bệnh nhân, chắc chắn bác sĩ Đường trước đó đã cố gắng thử rồi.
Tạ Uyển Oánh giải thích với bác sĩ Đường: "Ta cũng là con gái trong gia đình, ta nghĩ có lẽ ta có thể trò chuyện với người nhà họ."
Giống như nam y sinh hiểu rõ hơn về nam bệnh nhân cùng tình cảnh của nam bệnh nhân trong gia đình và xã hội, nữ bác sĩ cũng có lợi thế tương tự đối với nữ bệnh nhân. Nữ bác sĩ chỉ cần bệnh nhân cần điều đó, nhất định phải dũng cảm đứng ra.
Bác sĩ Đường và những nam bác sĩ khác có mặt không khỏi khâm phục sự dũng cảm của cô mà gật đầu.
Điện thoại gọi đến số của người nhà họ Vương, sau tiếng "tút...tút..." thì có người bắt máy.
Người bên kia điện thoại là Vương mụ mụ: "Bác sĩ Đường, chúng tôi đã giải thích rồi, tôi và ông nhà tôi rất lâu rồi không chụp hình, chúng tôi không có thói quen chụp hình."
"Không chụp ảnh thì cũng không sao, chỗ tôi có máy ảnh, có thể lập tức in ảnh ra cho mọi người." Bác sĩ Đường nói.
"Chúng tôi thật sự không hiểu nổi, các bác sĩ cứ nhất quyết muốn chúng tôi chụp hình để làm gì. Chúng tôi thường xuyên đến bệnh viện hỏi thăm sức khỏe con gái. Con gái tôi nếu thật sự nhận ra chúng tôi, sao lại cứ như người chết sống lại không thể nói được lời nào."
"Bây giờ chúng tôi cần theo dõi hoạt động não bộ của người bệnh, khi chụp cộng hưởng từ thì người ngoài không thể vào phòng kiểm tra. Nếu có thể cho người ngoài vào, thì đã trực tiếp cho các vị vào để con bé nhìn thấy. Nếu con bé có tình cảm với các vị, thì khi nhìn thấy các vị, trong đầu sẽ có những phản ứng hoạt động tương ứng, bác sĩ chúng tôi có thể nhân cơ hội này phát hiện ra đại não của con bé có vấn đề ở đâu."
"Các ông nói những lời này chúng tôi nghe không hiểu, chúng tôi không phải bác sĩ."
Bác sĩ Đường: Ặc.
Rõ ràng là nghe hiểu rồi, lại nói một câu tôi không phải người trong ngành nên nghe không hiểu. Kiểu người này nhiều vô kể. Đây là một dạng tâm lý trốn tránh điển hình. Ta cảm thấy chuyện này quá phiền phức, tốn nhiều tâm trí và có khả năng gây tổn hại đến ta, não bộ của ta dứt khoát đình công để trốn đi.
Gặp phải những người mặt dày mày dạn muốn trốn tránh thế này thì phải làm sao? Bác sĩ Đường hết cách, bèn đưa điện thoại cho Tạ đồng học đối diện.
Nhận lấy điện thoại, Tạ Uyển Oánh nói thẳng với người nhà bệnh nhân: "Đến đây chụp một tấm hình, bác sĩ chúng tôi sẽ mời mọi người vào tận phòng kiểm tra, sau khi kiểm tra xong thì mọi người có thể xem xem con gái muốn nói gì với mọi người."
"Cô cô cô, cô nói gì?" Vương mụ mụ vô cùng kinh ngạc, cứ như đang nghe chuyện trên trời rơi xuống vậy. Bác sĩ nói con gái bà là người thực vật, không thể giao tiếp với bên ngoài, sao bác sĩ này đột nhiên nói con gái bà có thể đối thoại với bà.
"Dì à, cháu cũng là con gái trong gia đình. Đáng thương thay tấm lòng cha mẹ trong thiên hạ." Khi Tạ Uyển Oánh nói những lời này, trong đầu cô không khỏi nhớ lại những ân ân oán oán của mình với cha.
Có lẽ Tằng thái thái cùng cha mẹ mình cũng có lúc cãi nhau trong nhà, nhưng gia đình nào mà không cãi nhau bao giờ. Trong gia đình, những mâu thuẫn đủ loại thường xuyên xảy ra, cái chính là phải đối đãi nhau một cách lý tưởng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận