Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa - Chương 2342 [2542 ] bị chỉ định (length: 3901)

Vừa về đến bệnh viện, mới biết là song hỷ lâm môn.
Thì ra, người đầu tiên nhận được tin vui không phải Chu Tinh mà là Tiểu Tuệ. Hai tiếng trước, đội ngũ bác sĩ chủ trị của Tiểu Tuệ vừa nhận được tin tức có tim phù hợp để cấy ghép cho Tiểu Tuệ.
Nghe nói bác sĩ Hàn đã vội vàng xuất phát đi lấy tim hiến tặng. Tiểu Tuệ được đưa vào phòng phẫu thuật chuẩn bị.
Chu Tinh nằm trên giường bệnh nhìn em gái được đẩy đi, trong lòng mừng vì em gái được cứu sống. Chỉ có mẹ của Chu Tinh ở ngoài cửa khóc nức nở. Tiểu Tuệ được cứu, vậy tim cho con trai của bà thì sao? Bao giờ mới chờ được?
Hơn một tiếng sau, bác sĩ Trình Dục Thần vừa gọi điện thoại báo học sinh trở về, vừa đi đến thông báo với người nhà: “Mẹ của Chu Tinh”.
Mẹ Chu Tinh đưa tay che miệng, nghe bác sĩ cười nói từng chữ, hai chân lần này thực sự đứng không vững ngồi phịch xuống đất: Quá mức vui mừng.
Có tin vui về nội tạng phù hợp chỉ là bước đầu. Tiếp theo, cũng giống như cấy ghép gan, cần bác sĩ đến tận nơi giải phẫu của người hiến tạng để xác định nội tạng hiến tặng có thực sự phù hợp với người bệnh của mình không.
Mấy bạn học chạy nhanh vào văn phòng.
Tào Chiêu phân công người đi lấy tạng: “Ngươi, cùng với hắn đi.” Người được chỉ là bạn học Đoàn Tam Bảo và Phan Thế Hoa.
Đới Nam Huy giơ tay lên: “Thưa thầy, em có thể đi cùng không?” “Không được.” Bác sĩ Trình Dục Thần ngay lập tức thay Tào Chiêu bác bỏ. Người hộ tống tạng không cần nhiều, người nhiều thì sự việc nhiều thêm rắc rối.
Thấy Tạ Uyển Oánh bọn họ cũng không được chọn, Đới Nam Huy đành thu tay về: Thôi vậy.
“Biết cần chú ý điều gì không?” Trước khi hai bác sĩ trẻ hộ tống tạng lên đường, Tào Chiêu cũng dặn dò hai câu như các thầy cô khác.
“Phải nhanh lên.” Phan Thế Hoa nghĩ.
Hiển nhiên bạn Phan nhất thời quên mất lời dạy của sư huynh Đào, Tạ Uyển Oánh nhắc nhở: “Là an toàn.” Mọi người ở đó bật cười khúc khích, đều biết cô ấy từng bị dạy vì vấn đề này.
Nắm chắc thời gian, Đoàn Tam Bảo và Phan Thế Hoa nhanh chóng rời đi.
Những người còn lại chuẩn bị trước cho ca phẫu thuật.
Theo các tài liệu cho thấy, mấu chốt thành bại của ca ghép tim nằm ở mức độ bảo vệ cơ tim của quả tim hiến tặng. Tốt nhất thời gian cơ tim bị thiếu máu không nên vượt quá sáu tiếng, tức là phải hoàn thành toàn bộ quy trình lấy tim hiến, bảo quản, vận chuyển, khâu nối, và phục hồi dòng máu động mạch vành trong vòng sáu tiếng. Yêu cầu này rất cao. Giống như lần trước Tạ Uyển Oánh bọn họ hộ tống gan, trong điều kiện tạng hiến khan hiếm, việc cùng thành phố có tạng hiến vừa vặn là rất thấp, lần này các bạn học Đoàn cũng phải bay đến tỉnh khác lấy tạng.
Đường đi xa xôi sẽ khiến tim hiến bị biến đổi quá nhiều, các bác sĩ cấy ghép cần liên lạc trước với các bác sĩ lấy tạng ở phương xa để bàn bạc cách bảo vệ tim được tốt hơn. Theo chỉ thị của cấp trên, bác sĩ Trình Dục Thần đưa số điện thoại của bác sĩ bên kia cho bạn Tạ, để các học sinh tự mình hướng dẫn và trao đổi với các bác sĩ của bệnh viện khác.
Cầm tờ giấy ghi số điện thoại, chỉ nhìn dãy số cũng không biết đối phương là bác sĩ ở bệnh viện nào, bạn Tạ cẩn thận gọi theo số điện thoại thầy đưa.
Sau mấy tiếng “tút… tút… tút” dài, điện thoại được kết nối, một giọng nói vang lên: “Alo, xin chào.” Giọng nam ở đầu dây bên kia nghe có chút quen, Tạ Uyển Oánh giật mình nghĩ: Ủa, chẳng phải là giọng của người tỉnh mình sao?
“Xin chào thầy ạ.” (hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận