Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Chương 175 - Sự lợi hại của các tiền bối



Chương 175 - Sự lợi hại của các tiền bối




Bác sĩ trẻ tuổi đứng trước mặt bọn họ, khoác chiếc áo blouse trắng không cài cúc đi đường như mang theo gió, trong túi có đặt ống nghe của bác sĩ. Nhìn có vẻ trạc tuổi Hoàng Chí Lỗi, làn da trắng nõn, một đôi mắt cười cong cong, giống như trăng khuyết, bề ngoài đẹp tựa như một vị công tử mặt ngọc.
“Hoàng Chí Lỗi. Bác sĩ Phó của chúng tôi nói rằng cho cô ấy kiểm tra bụng, đặc biệt là dưới sườn trái, sờ lá lách xem có điều gì bất thường không.” Nói xong lời này, tay người này vỗ lên bả vai Hoàng Chí Lỗi, lại cười cười: “Tôi nói cậu rất ngốc, có một tiểu học muội thông minh như vậy mà nỡ để người khác cướp mất.”
Nghe xong những lời này của đối phương, Hoàng Chí Lỗi nhảy dựng lên, cầm lấy băng gạc trên bàn trị liệu: “Tôi không có nhu cầu…”
“Bình tĩnh một chút, Hoàng Chí Lỗi, bác sĩ Phó của chúng tôi là có lòng tốt. Cô ấy bị thương người khác không phát hiện ra nhưng anh ấy lại phát hiện. Huống hồ, khi cô ấy ra khỏi xe, trên đường xảy ra vấn đề, còn không phải là bác sĩ Phó giúp đỡ à.”
Hoàng Chí Lỗi căng mặt.
Đối phương nhẹ nhàng lấy băng gạc trong tay anh, lại vỗ vỗ đầu vai anh, đột nhiên quay đầu nói với Tạ Uyển Doanh: “Tiểu học muội, em có thể đến khoa ngoại tim chúng tôi chơi bất cứ lúc nào. Bác sĩ Phó của chúng tôi nói, em muốn đến có thể đến, cũng có thể tới tìm tôi. Tôi họ Chu, tên là Chu Tuấn Bằng. Tuy rằng không phải là sinh viên tốt nghiệp Quốc Hiệp, nhưng mà, cùng đàn anh Hoàng của em trước kia là bạn học trung học, rất quen thuộc.”
“Ai quen thuộc với cậu!” Hoàng Chí Lỗi hét lớn một tiếng, đem người này đẩy ra ngoài cửa.
Chu Tuấn Bằng bị đẩy đến cửa, không quên quay đầu lại nói với Tạ Uyển Doanh: “Thật đó, chúng tôi rất quen thuộc với nhau. Trước đây ở trung học trưa nào cũng ăn cơm cùng nhau.”
Hoàng Chí Lỗi đóng sầm cửa lại, phủi hai tay, cuối cùng cũng yên tĩnh.
Lúc này Liễu Tĩnh Vân đang đứng ở trong cửa cùng tiểu học muội Tạ Uyển Doanh nhìn nhau.
Cảm thấy sự việc phát sinh quá đột ngột, đầu óc Tạ Uyển Doanh có chút bối rối, không rõ vừa rồi chuyện gì xảy ra với người nọ, dùng ánh mắt hỏi chị hai.
“Lại đây, nằm trên giường.” Hoàng Chí Lỗi nói với tiểu học muội, một tay chống thắt lưng tức giận, hẳn là đang tức mình so với người nọ lại không có phát hiện ra vấn đề trước.
Bởi vì người mới tới kia đàn anh lại càng thêm tức giận. Tạ Uyển Doanh đang hoài nghi liệu có phải vị thầy giáo Phó kia cố ý để cho bạn học cũ của đàn anh tới kích thích đàn anh của cô hay không.
Đi qua cởi giày ra, nằm trên giường kiểm tra, chờ đàn anh nghe tim phổi trước một chút rồi mới ấn bụng kiểm tra cho cô.
Tay Hoàng Chí Lỗi rất cẩn thận chạm vào vùng lá lách dưới sườn trái của cô. Tuy rằng anh không thích người máy kia, nhưng mà, cần phải thừa nhận người nọ rất có bản lĩnh.
Bị đàn anh ấn lên, Tạ Uyển Doanh có thể cảm giác được phía dưới xương sườn trái hơi đau một chút, điều này chính cô cũng không nhận ra. Tuy nhiên cảm giác của cô nói cho cô biết là không có việc gì, chỉ là xương sườn trước đó bị đè ép một chút.
Nhìn thấy tiểu học muội hơi nhíu chặt lông mày, Hoàng Chí Lỗi biết bị người nọ nói trúng, trong lòng càng thêm tức giận.
“Thế nào rồi?” Liễu Tĩnh Vân ở bên cạnh nhìn, lo lắng hỏi.
“Chắc là ở trên xe em ấy đã giúp cố định ngực bệnh nhân hướng ra bên ngoài, em ấy dùng tay và cơ thể của mình chống đỡ xương bả vai cho bệnh nhân, sợ bệnh nhân trượt khỏi chỗ ngồi. Lái xe giữa chừng có một khúc cua gấp nên biến thành như vậy.” Hoàng Chí Lỗi nói xong cởi găng tay ra, đi kê một ít thuốc cho tiểu học muội uống.
Sư huynh thật lợi hại, toàn bộ đều nói đúng. Tạ Uyển Doanh được chị hai đỡ ngồi dậy không dám hé răng nữa. Đêm nay để cho cô lĩnh giáo được chỗ siêu lợi hại của các giáo sư Quốc Hiệp, ai nấy đều giống như có mắt thần.



Bạn cần đăng nhập để bình luận