Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Chương 477 - Không cho người khác can thiệp



Chương 477 - Không cho người khác can thiệp




Khi anh chuẩn bị kéo cần gạt xe, đột nhiên hai người phụ nữ ở phía trước đầu xe thăm dò anh.
“Ôi, cô thấy cậu ta nhìn con gái nhà người ta đến si ngốc chưa kìa. Chúng ta đứng ở đây từ nãy, bây giờ cậu ta mới phát hiện ra.”
Giọng nói này, rõ ràng là đồng chí Tưởng Anh, vợ của viện trưởng Ngô.
Đi cùng với Tưởng Anh là Lý Hiểu Băng, mẹ vợ của bạn học cũ Chu Hội Thương.
Tưởng Anh đi tới gõ cửa sổ xe anh.
Bất lực, Tào Dũng hạ cửa sổ xe xuống.
“Tôi nghe lời đồng chí Ngô nhà tôi nói, cậu có cần chúng tôi giúp cậu và cô ấy kéo dây tơ hồng không?” Tưởng Anh chủ động hỏi anh: “Lão Ngô rất lo lắng cho chuyện hôn nhân của cậu.”
“Không cần, cảm ơn cô.” Tào Dũng lịch sự từ chối lòng tốt của vợ viện trưởng.
“Không phải từ trước tới nay cậu chưa từng tán gái sao? Cậu có làm được không vậy?” Tưởng Anh hỏi anh về sự tự tin này.
Tào Dũng khống chế cảm xúc, giữ bình tĩnh.
“Được rồi. Giáo sư Tưởng. Cậu ấy là bác sĩ khoa phẫu thuật thần kinh, hiểu điều này mà.” Lý Hiểu Băng vỗ nhẹ cánh tay Tưởng Anh để nhắc nhở.
“Khoa phẫu thuật thần kinh của cậu ta thì nghiên cứu thế nào về chuyện yêu đương chứ?” Tưởng Anh không học y, thật sự không biết chuyện này.
“Khi tôi đến chỗ cậu ta khám bệnh, thấy một số bệnh nhân có vấn đề về não, trong đó có những người bị mất trí nhớ bao gồm cả đối tượng mà họ yêu.”
Tưởng Anh nghe xong: “Ồ, được, thế để cậu ta tự giải quyết đi. Bản thân cậu ta là chuyên gia mà.”
Tào Dũng nhân cơ hội lập tức lái xe đi. Đây là việc của anh và tiểu học muội, anh không cho phép những người khác can thiệp vào.
Tạ Uyển Doanh trở về ký túc xá vơi túi quà trên tay của đàn anh, nhìn thấy chiếc ô trên ban công: “Chết rồi, là ô của đàn anh Tào…”
Cô một hai quên mất trả lại. Bây giờ trong tay ôm bốn năm trở về.
Làm không tốt, không biết cả đời này cô có thể nhớ được hay không nữa.
Chủ yếu là bởi vì chưa bao giờ có người nào như đàn anh Tào cứ không ngừng cho cô mượn đồ.
Trở lại phòng bệnh vào thứ hai. La Yến Phân, Lý Văn Hào, ba người họ đã đi rồi. Nhân sự đã được thay đổi rất nhiều.
Tạ Uyển Doanh đi đến văn phòng của giáo sư Đàm, nghe thấy mấy giáo sư đang thầm thì gì đó.
“Em cứ hỏi thẳng em ấy đi.” Lưu Trình Nhiên chỉ vào đầu đàn em.
“Em nghe Chu Tuấn Bằng nói, nhưng những gì anh ấy nói không rõ ràng. Em có hỏi anh ấy là anh nghe điều đó từ ai, thì anh bảo là nó được truyền từ người này sang người khác.” Tôn Ngọc Ba rõ ràng không muốn hỏi: “Chúng ta đều biết em ấy không phải người làm chuyện như vậy.”
“Phong thư? Chỉ bằng một cái phong thư thì có thể giải thích được gì chứ? Bên trong phong thư có thể chứa hóa đơn tiền điện không?” Thi Húc suy đoán.
“Nếu trong phong thư có chứa hóa đơn tiền điện, anh bảo em hỏi em ấy cái gì.” Tôn Ngọc Ba không muốn nói tiếp, một câu nói, loại chuyện này rất rối rắm.
Đứng ở cửa nghe thấy vậy, Tạ Uyển Doanh dường như đã hiểu giáo sư đang nói gì về cô.
Không giống như Tôn Ngọc Ba và những người khác đang huyên thuyên, Đàm Khắc Lâm không rảnh phí nước bọt, bận rộn nhìn bài tập trên máy tính, nhìn thấy sinh viên Tạ thì nhanh chóng ra lệnh: “Em qua đây.”
Giáo sư Đàm thích nhất là nhanh, muốn nói gì thì phải nói luôn.
Tạ Uyển Doanh bước tới, hỏi: “Thầy Đàm muốn hỏi em điều gì vậy ạ?”
“Em biết tôi muốn hỏi gì mà, những gì họ nói em nên nghe thấy được. Em tự báo cáo đi.” Đàm Khắc Lâm nói nhanh, giọng nói lạnh nhạt để lộ ra sự lười biếng không muốn lãng phí thời gian của bất cứ ai vào vấn đề này.
Có vấn đề thì giải quyết luôn. Thái độ này của giáo sư, Tạ Uyển Doanh nghĩ lại cũng đúng, quang minh lỗi lạc, có cái gì phải sợ chứ, cô mở lòng nói: “Em thấy có ai đó đánh rơi phong thư. Vấn đề là lúc em đến nhặt nó xong sờ vào, bên trong không phải là tiền, mà là những mảnh giấy gấp lại.”
Lời nói của cô không làm cho Đàm Khắc Lâm hài lòng, ánh mắt sắc bén của anh quét trên mặt cô: “Đừng có mà xem nhẹ, lúc có người đề cập tới chuyện này, biểu hiện của em rất lạ, một tiếng cũng không nói ra, này là có chuyện gì?”



Bạn cần đăng nhập để bình luận