Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Chương 1545: Lắc lư



Chương 1545: Lắc lư




Chương 1545: Lắc lư
Mưa to gió lớn kéo theo sự thay đổi mạnh mẽ của luồng không khí trong không trung, một chiếc máy bay đang cố gắng vượt qua những đám mây giống như một con thuyền gặp sóng to gió lớn trên biển cứ lắc lư phập phồng.
Những hành khách chưa từng trải qua cảm giác như vậy trên máy bay sẽ hoài nghi tự hỏi liệu có điều gì không tốt đã xảy ra trên máy bay hay không.
Giọng nói nhẹ nhàng và quan tâm của nhân viên đội bay phát ra trên máy phát thanh, được phát lặp đi lặp lại, báo cho tất cả các hành khách trên máy bay được biết những tình huống liên quan: Máy bay hiện đang bay bình thường, chỉ là tầng mây bị luồng khí lạnh và gió lớn bao phủ gây ra hiện tượng lắc lư nhẹ, nằm trong phạm vi bình thường. Xin mọi người đừng lo lắng, ngồi tại vị trí của mình thắt chặt dây an toàn, lúc nào cần giúp đỡ có thể tùy ý nói với tiếp viên hàng không trên máy bay nhờ trợ giúp, đồng thời tạm dừng sử dụng WC.
Nghe đài phát thanh nói như vậy, không phải tất cả hành khách đều có thể yên tâm. Đối với những hành khách lần đầu lên chuyến bay kia, nhanh chóng liên tưởng tới một vài thông báo tồi tệ, trong mắt hiện lên tia sợ hãi.
Lúc này máy bay bỗng nhiên lắc lư kịch liệt, ngay sau đó duy trì không lâu thì gây chấn động lớn hơn.
Chỉ trong nháy mắt có một tiếng kêu la lớn vang lên trong trường bay, mọi người phát ra tiếng kêu hoảng sợ tự bộc phát giống như tàu lượn siêu tốc. Không chỉ vậy, cơ thể mang lại cảm giác đáng sợ hơn nhiều so với ngồi trên tàu lượn. Mọi người sẽ cảm thấy mình đang ngồi trên ô tô, lốp xe đột ngột gặp chướng ngại vật lớn liền bay dựng đứng trước vách núi cao, cơ thể sau đó cũng bị văng ra ngoài. Cơ thể cảm giác được nguy hiểm tiềm tàng như thế, cấu trúc tế bào của cơ thể sẽ mang theo một đoạn trí nhớ không tốt. Đối với người mắc bệnh, đều gây ra tác động rất lớn.
Các tiếp viên hàng không đi tới đi lui trước lối đi, trấn an tất cả hành khách bị hù đến thất thần, cũng giúp đỡ một số hành khách cảm giác khá khó chịu điều chỉnh lại chỗ ngồi, tận hết khả năng để họ nằm ngửa cho thoải mái. Chỉ sợ dưới tình hình này, có gọi bác sĩ cũng không ai đến.
May có Tạ Uyển Doanh mấy cô ở đây, nhưng nhân viên y tế phải canh chừng hai bệnh nhân mắc bệnh nặng ở khoang hạng nhất, không thể nào tới được.
Nhớ rõ lúc Tạ Uyển Doanh rời khỏi có dặn dò, để tiếp viên hàng không chú ý tới cảm xúc thất thường của Lôi Lôi lại xuất hiện lần nữa.
Tiếp viên hàng không vừa thấy vậy, mẹ Lôi Lôi như Tạ Uyển Doanh phỏng đoán liền đứng thẳng người lên, la to: “Bác sĩ, bác sĩ, con gái tôi không xong rồi…”
Hiển nhiên, nhà này nhanh chóng quên mất lời mà Tạ Uyển Doanh đã dặn qua. Người nhà bối rối không có lợi cho bệnh nhân, trái lại sẽ đem tâm trạng không ổn của mình lây qua người bệnh nhân, khiến tình trạng của bệnh nhân trở nên bết bát hơn.
Tiếp viên hàng không vội vội vàng vàng đi qua.
Mẹ Lôi Lôi nhảy qua người con gái ngồi bên cạnh muốn chạy tới khoang hạng nhất kéo Tạ Uyển Doanh trở về. Trên đường bị tiếp viên hàng không ngăn lại yêu cầu trở lại chỗ ngồi thắt chặt dây an toàn, mẹ Lôi Lôi gấp gáp dậm chân: “Các cô không phát hiện ra con gái tôi không xong à?”
Lôi Lôi ngồi trên ghế, hai tay đan vào nhau đặt ở phần bụng hít sâu theo lời chị dạy, bất đắc dĩ toàn thân càng ngày càng rét run giống như rơi vào hầm băng vậy, trước mắt cô ấy không còn người và thế giới chân thật nữa, trong đầu cô ấy hiện lên hình ảnh cơ thể mình rơi xuống đáy biển sâu, hơi thở lần nữa trở nên căng thẳng như đuối nước, dốc sức liều mạng lấy oxi.
Tiếp viên hàng không hô hào bên tai cô ấy: “Thả lỏng chút, cô thả lỏng chút.”
Vô ích thôi, cô gái nhỏ này không nghe được gì hết.
Tiếp viên hàng không tức thì hơi hoảng loạn vung chân đứng lên.
Mẹ Lôi Lôi dùng sức đẩy người phía trước ra.
Những hành khách khác trong buồng lái nhìn thấy tình hình này, nhao nhao bối rối theo: Làm sao bây giờ? Tiếp viên hàng không trên máy bay cũng hết cách rồi.





Bạn cần đăng nhập để bình luận