Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa - Chương 3509: [3509 ] có lời nói cùng nàng nói (length: 3929)

"Điều chỉnh lưu lượng khí, để cho mô phổi tập trung máu chảy từ động mạch, áp suất một phần của carbon dioxide (CO2) trong máu duy trì ở mức 40 đến 45 milimet thủy ngân, sau đó chuyển máy thở sang chế độ hỗ trợ để tăng tốc quá trình phục hồi của phổi."
Xung quanh, tiếng bút viết đều đều vang lên, không ai dám bỏ sót một chữ nào.
Phùng Nhất Thông đang mải xoay đầu, bỗng nhiên phát hiện Tống Miêu dường như muốn động vào bút ghi chép.
Thầm nghĩ, không ngờ Tống Miêu cũng có ngày muốn ghi sổ. Phùng Nhất Thông cười trộm trong bụng, rồi lại quay mắt nhìn sang.
Tống Học Lâm cầm bút ra, trên trang sổ trống lại theo tay viết viết cái gì đó.
Con ngươi Phùng Nhất Thông trừng lớn: Con mèo này đang viết cái gì, đang vẽ móng mèo sao? Vẽ bùa quỷ gì mà người ta nhìn hoàn toàn không hiểu?
Mấy bạn học khác thấy vẻ mặt trực tiếp ngạc nhiên của Phùng Nhất Thông thì đều nhíu mày.
Cảnh học viên nhắc nhở Phùng học viên: Đừng nhìn, không cần nhìn.
Chỉ cần tiếp xúc với con mèo này một thời gian, ai cũng biết, người ta thiên tài không phải ghi sổ, vĩnh viễn chỉ vẽ bùa mèo. Vì là trí nhớ siêu phàm nên không cần ghi sổ, nếu thực sự cần nhớ thì sẽ ghi thành những ký hiệu chỉ mình đọc được, gọi là chuyển hóa thành những kinh nghiệm học tập của riêng mình.
Vẻ mặt ngạc nhiên kêu la của Phùng Nhất Thông lại khiến cả lớp mất mặt.
"Ta cả đời này không muốn làm việc cùng người này." Phùng Nhất Thông thề, làm việc chung với loại người này quá sức đả kích.
Không phải ai cũng có khả năng có tâm lý mạnh mẽ như Tạ học viên.
Sau khi đánh giá xong kế hoạch hồi phục của bệnh nhân, phòng kiểm tra kết thúc.
Tạ Uyển Oánh nán lại bên giường bệnh xem xét các chỉ số sinh mệnh của sư muội, rồi quay đầu nhìn Tống bác sĩ chưa rời đi.
Nếu như bình thường, sau khi đi kiểm tra phòng xong Tống Học Lâm sẽ vội về để phối hợp công việc. Hiển nhiên, hôm nay hắn ở lại là có chuyện.
Tạ Uyển Oánh thoáng cái hiểu ra chút gì đó, bàn giao bệnh nhân cho bác sĩ khác, rồi xoay người rời khỏi giường bệnh.
Tống Học Lâm đi cùng nàng, đi đến bên ngoài ICU, hắn khẽ dừng lại, lộ ra chút do dự.
"Tống bác sĩ, có gì anh cứ nói." Tạ Uyển Oánh nói.
Hắn nhớ lại lời tiền bối ngốc nghếch dặn dò trước đây: Bây giờ nàng đang bận, đừng vội nói để nàng lo lắng.
"À phải, vết thương của ông chủ Chu có đỡ hơn không?" Tạ Uyển Oánh hỏi, liệu điều đối phương muốn nói có phải vấn đề gì đó liên quan đến việc hồi phục sau phẫu thuật của ông chủ Chu không.
"Hôm kia ông ấy đã được chuyển từ ICU về phòng bệnh thường rồi." Tống Học Lâm đáp.
"Ta hiểu rồi."
Sư huynh Hoàng biết tính cách của nàng, một khi để nàng nhắc đến, chắc chắn nàng sẽ lại hỏi han tình hình bệnh nhân. Không nói với nàng, là để tránh nàng lo nghĩ quá nhiều, vất vả mệt mỏi không cần thiết, việc của ông chủ Chu đã ổn, đủ khiến người khác yên tâm. Chuyện Tống bác sĩ không tiện nói với nàng chắc hẳn có điều gì đó.
Tạ Uyển Oánh hồi tưởng lại các chi tiết, nhớ đến vẻ mặt khác thường của sư huynh Đào lúc trước, cùng với cảm giác hiện tại của Tống bác sĩ có điểm tương đồng.
"Chẳng lẽ là, báo cáo tái khám của Lý Á Hi có vấn đề?"
Nghe nàng nói, đúng là bị nàng đoán trúng. Trong lòng Tống Học Lâm không biết nên thở phào nhẹ nhõm hay là phải giữ im lặng. Thế nên hắn sớm nên nghe lời tiền bối ngốc nghếch, không thể giấu nổi Tạ bác sĩ. Người thông minh như Tạ bác sĩ làm sao có thể che giấu được.
"Thật sao?" Thấy dường như mình đã đoán đúng sự thật, trong mắt Tạ Uyển Oánh thoáng chút giật mình và bất ngờ.
Cứ tưởng rằng sau lần phẫu thuật đó, bệnh nhân coi như có thể chữa khỏi, nếu quả thực tái khám có vấn đề, chỉ có thể nói những suy tính ban đầu không thể chống lại sự thay đổi bất thường của cơ thể bệnh nhân trong một năm qua.
Bạn cần đăng nhập để bình luận