Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa - Chương 2004: [2004 ] bị hù dọa (length: 3860)

Sư huynh Chu cũng thật là thích nói đùa, Tạ Uyển Oánh cười hì hì, nói: "Lời sư huynh Tào nói mua đồ cho mọi người, đều là dự trù mua nhiều."
"Ai nha, ngươi đây là đang bênh hắn à, hiểu hắn lắm sao?" Chu Hội Thương cố ý hỏi nàng một câu, rồi quay đầu nhìn Tào Dũng đi đâu.
Sư huynh Tào và nàng thân thiết như bạn nối khố, rất biết cách đối nhân xử thế, làm việc gì cũng cân nhắc chu toàn không một kẽ hở. Tạ Uyển Oánh không cho rằng mình cố ý tâng bốc sư huynh.
"Hắn đi lấy thuốc rượu cho ngươi." Chu Hội Thương phát hiện hướng đi của Tào Dũng là phòng bếp có tủ thuốc, nhớ lại cuộc đối thoại của họ ở cửa vừa rồi liền hỏi cô, "Đầu gối ngươi sao lại bị ngã?"
"Tối hôm qua gặp tai nạn xe."
Cái gì!
Ba người đồng loạt bị lời nói thật thốt ra của cô làm kinh sợ.
Lý Hiểu Băng đưa tay lên xoa xoa ngực.
Chu Hội Thương vỗ vỗ lưng con dâu, nói: "Nàng không sao, nếu có chuyện thì có thể ngồi đây à?"
"Ta biết, nhưng vừa rồi làm ta hết hồn." Lý Hiểu Băng nói.
Tạ Uyển Oánh vội vàng xin lỗi sư tỷ đang bị hoảng sợ.
Tào Dũng xách hòm thuốc quay lại, đứng trước mặt cô, nói: "Để ta xem, vết thương ở đâu?"
Không để sư huynh sư tỷ nhìn thấy vết thương này, sợ rằng mọi người không yên tâm. Tạ Uyển Oánh vén ống quần trái lên.
Mọi người tỉ mỉ xem vết thương của cô, không nghiêm trọng lắm, đều thở phào nhẹ nhõm.
"Oánh Oánh, ta muốn phê bình con một chút. Con xem ba ngày hai bữa lại có chuyện, nguyên nhân tại sao con có biết không?" Chu Hội Thương chỉnh kính mắt làm bộ chuẩn bị lên giọng dạy bảo sư muội.
"Vận xui, không được tốt lắm ạ?" Tạ Uyển Oánh tự mình suy nghĩ một chút.
"Nó là kiểu người cái gì cũng muốn làm." Lý Hiểu Băng lập tức nói đỡ cho cô, nói với chồng mình.
Chuyện như này có gì đáng để bàn luận, tai nạn bất ngờ không ai muốn.
Cho nên Tào Dũng không lên tiếng, kéo cái ghế nhỏ ngồi xuống trước mặt cô, rót chút thuốc rượu vào lòng bàn tay, tránh phần da bị trầy xước rồi xoa xoa đầu gối đang bầm tím cho cô.
Sư huynh không phải người khoa chỉnh hình, nhưng thủ pháp rất thuần thục, chứng tỏ trước kia học khoa nào cũng là học sinh ưu tú. Tạ Uyển Oánh nghĩ.
Xoa thuốc xong, Lý Hiểu Băng giục cô ăn cơm: "Bị ngã thì càng phải ăn nhiều vào, bồi bổ cơ thể."
Tạ Uyển Oánh cầm bánh bao lên, cắn hai miếng, hỏi các sư huynh sư tỷ: "Mọi người ăn hết chưa ạ?"
"Sư huynh Tào của con còn chưa ăn. Ta đoán là hắn nhận được điện thoại của con, nên chưa ăn vội, đợi con đến rồi mới ăn." Chu Hội Thương nói với cô.
Tạ Uyển Oánh vừa nghe vậy, lập tức mang bát cháo chưa động tới của mình để trước chỗ ngồi của Tào Dũng.
Thu dọn đồ đạc rửa tay xong, cô quay lại, Tào Dũng thấy cô chuẩn bị sẵn cả thìa cho anh, dở khóc dở cười: "Anh lúc ra ngoài đã uống sữa bò rồi nên không ăn cháo đâu."
Người giỏi tính toán chuẩn bị chu đáo như cô thì y như câu 'trời chưa mưa đã lo liệu việc sửa mái nhà', giống như sư huynh Tào, ở trên xe cùng phó lão sư luôn mang theo thùng sữa bò phòng lúc không cần. Lúc trước bạn thân nói phó lão sư uống sữa bò thay nước, hẳn không phải, là để trong phòng làm việc, ai không kịp giờ ăn cơm, vì làm ca mổ cấp cứu thì mang ra uống để chiến đấu tiếp ca phẫu thuật. Những chuyện này chỉ có bác sĩ đồng nghiệp mới rõ.
"Con tìm sư huynh Tào có chuyện gì?" Chu Hội Thương lần nữa ngồi xuống hỏi cô sáng nay gọi điện cho Tào Dũng có chuyện gì.
Tạ Uyển Oánh liền kể chi tiết cho các sư huynh sư tỷ nghe chuyện bác sĩ Thuật Hồ.
Một đám người nghe xong đầu đuôi câu chuyện, sắc mặt và biểu tình mỗi người một vẻ.
Chu Hội Thương nhớ lại lúc trước nghe ngóng, hỏi Tào Dũng: "Bọn họ nói anh là người chủ trương để tin tức lộ ra cho Bắc Đô Tam Biết."
Chuyện này anh phủ nhận cũng vô dụng, sự thật là như vậy. Tào Dũng không cần thiết phải giấu diếm.
(Hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận