Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa - Chương 2911: [2911 ] chạy không thấy (length: 3941)

Sự nghiệp y học ngày một phát triển, các vị làm trong ngành y ở đây đều vui mừng lộ rõ trên mặt.
Nếu chỉ đơn thuần đến ăn bữa cơm thôi thì những vị lão làng này chưa chắc đã đến, đặc biệt là những vị siêu cấp lão làng như Trương đại lão.
Trương đại lão cầm ly nước trái cây lên, đối với Tạ đồng học lại cất lời: "Nào, uống một ly, chúc mừng chút nào."
Khách nhà phối hợp với hứng thú của các tân khách có mặt, gọi phục vụ mang đồ uống đến.
Không ngờ người phục vụ kia đột nhiên xông vào sảnh nhỏ, hướng các bác sĩ cầu cứu: "Có người bị té xỉu."
Các bác sĩ còn chưa kịp cụng ly ăn mừng, ngơ ngác nhìn nhau: Mới đây đã có bệnh nhân ghé thăm rồi?
"Ai hôn mê?" Một bên hỏi, một bên mọi người đi ra ngoài xem bệnh nhân.
"Hình như là một đôi tình nhân, cãi nhau, cô gái đi ra ngoài, chàng trai thì hôn mê." Phục vụ thuật lại sơ lược những gì chứng kiến được.
"Ai da!" Tiếng kinh ngạc này phát ra từ khách nhà, là sau khi nhìn thấy người đang nằm bất tỉnh trên đất có thể là ai đó.
"Ai?" Trương đại lão quay đầu hỏi, có thể nghe ra từ tiếng kêu của khách nhà rằng thân phận của bệnh nhân không đơn giản.
Tạ Uyển Oánh đi theo phía sau lão sư và các sư huynh, nhìn rõ mặt bệnh nhân, con ngươi hơi co lại: Là Phương Cần Tô.
Những trường hợp bất tỉnh bất ngờ thường là do vấn đề về mạch máu tim não. Vừa hay bác sĩ khoa tim và bác sĩ khoa ngoại thần kinh đều có mặt.
Đô Diệp Thanh nửa ngồi xuống sờ mạch của bệnh nhân, đánh giá hô hấp tim đập, phán đoán sơ bộ: "Tim không có vấn đề gì."
Tào Dũng móc đèn pin ra, chiếu vào đồng tử bệnh nhân, một tay vỗ nhẹ lên mặt người bệnh: "Nghe tôi nói không?"
Bệnh nhân yếu ớt hé đôi môi hơi trắng bệch, dường như không thể phát ra được âm thanh nào.
"Anh ta tên là gì?" Tào Dũng ngẩng đầu hỏi những người khác biết chuyện.
Người nhà khách sững người, không biết phải trả lời sao cho phải, đại minh tinh quốc tế đến nhà họ chơi đàn dương cầm, ban đầu đã thỏa thuận không được tiết lộ thân phận. Giờ đại minh tinh này lại ngất ở nhà họ, bất cứ lúc nào cũng có thể trở thành tin quốc tế lớn. Người nhà khách vô cùng lo lắng. Chưa kể, Phương Cần Tô vì sao lại choáng váng ở chỗ của họ thì không ai hiểu rõ.
Quản lý biết tin cũng vội vã chạy tới, nhanh chóng sắp xếp nhân viên an ninh xua đám người nhàn rỗi lại gần Phương Cần Tô ra.
Những người nghe tin chạy đến xem náo nhiệt đều bị đuổi ra ngoài mười mét.
"Có cần gọi xe cứu thương không?" Người nhà khách và quản lý vừa hỏi bác sĩ, vừa tự mình bàn bạc trước, nếu gọi xe cứu thương thì phải đưa đại minh tinh đến bệnh viện nào để không tạo thành tin tức mới được.
Các bác sĩ ở đó không phải kẻ ngốc, nghe ra được bệnh nhân này có thể là ai rồi.
"Phương, Cần, Tô?" Lúc này Tào Dũng mới gọi tên người này, rốt cuộc đã nhớ ra gì đó.
Hóa ra, phản ứng kỳ lạ của nàng lúc trước là vì người này. Cũng chỉ tại hắn cả ngày không chịu quan tâm tin tức giải trí, nên nhất thời không nghĩ ra được.
Những người khác nhìn thấy hắn đột nhiên quay đầu lại, liền hiểu ra là đang tìm ai đó.
"Oánh Oánh không thấy? Lúc nãy em ấy còn ở đây." Ngụy đồng học và những người khác nhìn theo ánh mắt Tào sư huynh mới nhận ra Tạ đồng học không có ở đó.
Việc Tạ đồng học biến mất có chút khác thường. Từ trước đến giờ Tạ đồng học chỉ cần thấy có bệnh nhân là nhất định sẽ ở bên cạnh người bệnh không rời đi.
"Tào Dũng, chuyện gì xảy ra vậy?" Trương đại lão thay những người đang nghi ngờ ở đó lên tiếng hỏi.
Trên mặt Tào Dũng thoáng qua một tia lạnh lẽo cứng ngắc, trong mắt hiện rõ vẻ lo lắng.
Thấy vậy, Tào Chiêu dứt khoát vỗ lên vai em trai mình một cái: "Để anh đi tìm nàng cho."
Bệnh nhân này chắc chắn là có vấn đề ở não bộ, em trai phải ở lại chỗ này. Anh đi giúp em trai tìm xem cô em gái nhỏ kia đang ở đâu.
Biết tin có chuyện xảy ra, Tạ Uyển Oánh đã vội chạy ra ngoài tìm bạn thân.
Cảm ơn mọi người đã ủng hộ!!! Chúc mọi người ngủ ngon nhé ~ (Hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận