Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Chương 1008: Bộ dáng bối rối của đàn anh



Chương 1008: Bộ dáng bối rối của đàn anh




Chương 1008: Bộ dáng bối rối của đàn anh
"Em vừa mới tới ạ, giáo sư." Tạ Uyển Doanh không tiện nói hẳn ra là mình vừa xem giáo sư Lỗ dạy dỗ người đến mê mẩn.
"Tôi biết, em là người khiêm tốn. Những người khác không đến chỉ có một mình em đến, em sợ nói như vậy thì em sẽ nổi bật đúng không?" Giáo sư Lỗ cười cười nhìn cô, cầm lấy điện thoại di động, chỉ trích đám tiền bối lười biếng của cô: "Mấy người kia thật là kỳ cục, nói xem giáo sư và đàn anh của em, hôm nay là ngày gì. Ngày trọng đại, phải làm gương trước mặt đồng nghiệp cả nước, kết quả từng người từng người đều nằm trên giường ngủ nướng không dậy nổi. Nếu tôi mà biết, tôi đã giúp họ đặt một đồng hồ báo thức.”
Tạ Uyển Doanh vốn định vì các tiền bối nói một câu hôm nay mọi người không có khả năng sẽ đến trễ. Sau đó nghĩ lại, giáo sư Lỗ cũng sớm như vậy, lời này của cô vừa nói ra chỉ sợ giáo sư Lỗ sẽ càng tức giận.
Đây đâu phải là vấn đề đến trễ hay không trễ, vấn đề là có coi trọng hay không.
"Có lẽ tối hôm qua các đàn anh có việc phải làm nên ngủ muộn ạ." Tạ Uyển Doanh tìm nửa ngày mới tìm cho các tiền bối một lý do thích hợp, chứng tỏ các tiền bối tuyệt đối không phải không coi trọng chuyện này: "Bên trong khoa đã mở rất nhiều cuộc họp ạ.”
"Cuộc họp nói chuyện phiếm, một đám người ở trong phòng nói đến nước bọt văng tung tóe, đừng tưởng rằng tôi không biết. Những người thiếu tự tin sẽ gặp nhau và thảo luận thường xuyên." Giáo sư Lỗ rất nhiệt tình, không tìm cớ bảo vệ cho sinh viên làm sai.
Nghe giáo sư nói như vậy, Tạ Uyển Doanh không dám lên tiếng, sợ càng nói càng chọ cho tiền bối giận hơn.
Trương Thư Bình cũng trầm mặc như vậy, biết phong cách của bà nội là như vậy.
Reng reng reng, điện thoại di động vang vọng ở hành lang bệnh viện. Ai đó vội vàng lấy điện thoại ra khỏi túi quần áo của họ.
"Em đang ở nhà sao?" Giáo sư Lỗ hỏi người ở đầu dây bên kia.
"Không có, giáo sư, em đang ở bệnh viện."
"Em ở bệnh viện tại sao tôi lại không nhìn thấy em?"
"Giáo sư, cô..." Đào Trí Kiệt giơ điện thoại lên dán lên tai mình, một tai khác nghe ra dị thường, bước chân lướt qua cửa phòng bác sĩ rồi phanh gấp. Anh ta trực tiếp đi thẳng đến văn phòng của mình.
Không thể nghi ngờ trước mắt đột nhiên xuất hiện nhân vật ngoài ý muốn, làm cho anh ta thiếu chút nữa khi không thể đứng vững gót chân, tay kia đỡ lấy khung cửa.
Bộ dạng chật vật này của đàn anh Đào là lần đầu tiên gặp, khiến cho Tạ Uyển Doanh mở rộng tầm mắt.
"Giáo sư Lỗ, cô làm sao..." Đào Trí Kiệt giật mình nhìn giáo sư Lỗ, nhất thời hình như không biết mở miệng với giáo sư như thế nào.
"Tại sao tôi lại ở đây phải không?" Giáo sư Lỗ giúp anh ta tiếp lời, chỉ về phía cháu trai bên cạnh nói: "Hôm nay tôi đặc biệt dẫn một sinh viên y khoa đến tham quan học tập. Tối hôm qua tôi đã nói với thằng bé, ca phẫu thuật hôm nay rất quan trọng, phỏng chừng buổi tối các bác sĩ kia ngủ không ngon giấc, năm giờ ngày hôm sau phải đến phòng bệnh thăm bệnh nhân. Tôi đưa thằng bé đến lúc 6 giờ, và không có ai ở đây.”
Đào Trí Kiệt: ...
"Chỉ có một mình em ấy ở đây." Giáo sư Lỗ lại chỉ về phía Tạ Uyển Doanh: "Các em đã già đi, không có tích cực giống một sinh viên như em ấy. Hãy suy nghĩ về những gì mà trước đây các em đã làm.”
Giáo sư nhìn lại những gì họ đã từng làm khi còn là sinh viên y khoa, dáng vẻ mười phần hăng hái, và sau đó đối chiếu lại với tình hình hiện tại của họ.
"Giáo sư." Đào Trí Kiệt tìm lại giọng nói của mình, nói: "Cô đột kích tới kiểm tra, bài thi này em thừa nhận là em bị mất điểm.”
"Quên đi quên đi, cái miệng này của em, lúc nói chuyện miệng lưỡi rất trơn trượt." Giáo sư Lỗ không phải là rất hài lòng với lời xin lỗi chân thành này của anh ta.
Đào Trí Kiệt cười mắt cong lên, cất điện thoại di động đi vào phòng làm việc.





Bạn cần đăng nhập để bình luận