Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Chương 298 - Chuẩn bị viết bản kiểm điểm



Chương 298 - Chuẩn bị viết bản kiểm điểm




Hôm nay là thứ bảy, đi làm nửa ngày.
Nghe nói chủ nhiệm Thẩm của khoa ngoại tổng hợp 2 đi công tác hơn một tuần đã về, vì vậy vốn dĩ là thứ bảy không họp giao ban vào sáng sớm thì giờ lại mở cuộc họp giao ban.
Chủ nhiệm vừa quay về, trong lòng có chút hoảng sợ.
Tạ Uyển Doanh quay về văn phòng khoa làm việc, trước tiên chạy đến giường bệnh mình phụ trách và giường số 1 đi quanh một vòng, lúc đi ra thì nhìn thấy bác sĩ tiểu Tôn ở hành lang nội bộ: “Bác sĩ Tôn.”
Tôn Ngọc Ba quay đầu nhìn thấy là cô, lông mày nhíu lại, sắc mặt rất nghiêm túc, giọng nói cũng không giống như bình thường, rất lạnh lùng hỏi cô: “Tối qua em đã gây chuyện gì rồi?”
Bác sĩ Tiểu Tôn luôn cho cô cảm giác giống như chàng trai luôn rạng rỡ như ánh mặt trời, không nghĩ là cũng có bô dạng này như hôm nay. Tạ Uyển Doanh ý thức được tình hình xấu hơn cô nghĩ nhiều, nên giữ im lặng trước.
Thấy cô không trả lời. Tôn Ngọc Ba càng tức giận: “Em không biết trả lời như thế nào đúng không? Em đã biết bản kiểm điểm chưa?”
“Viết rồi ạ.”
“Đâu rồi?” Tôn Ngọc Ba chìa tay ra phía cô.
“Để ở ký túc xá ạ…”
“Tại sao lại để ở ký túc xá, viết xong rồi lại thấy mình viết chưa tốt, không dám nộp sao?”
Tạ Uyển Doanh đang nghĩ nên nói như thế nào.
Tôn Ngọc Ba chống nạnh nghiêng đầu, duỗi tay ra xém chút muốn chọc vào đầu cô:”"Em có biết tối qua em đã làm gì không? Em cho rằng là em cứu người sao? Em nên biết một khi em thất bại, cả tiền đồ trở thành bác sĩ của em đều bị hủy hoại rồi! Người nhà bệnh nhân nào đâu cần biết em đang liều mạng cứu người, chỉ biết là chính em là người nói cần chọc thủng màng tim, bọn họ chỉ cần biết em là thực tập sinh thì đã có thể kiện em rồi!”
“Em đã gây rắc rối cho giáo sư rồi ạ…”
“Chúng tôi không có rắc rối gì, là em đã tự hủy hoại mình có biết không? Là một sinh viên y khoa cần phải thành thật làm việc dưới sự giám sát của giáo sư. Có chuyện gì giáo sư có thể lo cho em, em tự mình gây chuyện đến lúc đó thì giáo sư phải làm sao?” Nói đến đây, Tôn Ngọc Ba sờ sờ ngực mình, chỉ cần nghĩ đến sinh viên mà mình vừa ý cả tiền đồ rộng mở phía trước xém chút bị hủy hoại, cảm giác đó quả thật là như muốn lấy cái mạng già của anh.
Hàng lang có tiếng bước chân lộc cộc. La Yến Phân tới rồi, đầu tóc rối bời, có lẽ tối qua ở bệnh viện trông coi bệnh nhân chưa rời đi, đến trước mặt Tôn Ngọc Ba hơi thở có chút gấp gáp nói: “Bác sĩ Tôn, đừng mắng cô ấy, tất cả đều là do em gây ra.”
“Chuyện này có liên quan tới em!” Tôn Ngọc Ba bỏ tay xuống.
“Không phải, tối qua bác sĩ Tạ là vì em…”
“Em không cần giải thích thay cho em ấy. Con người em ấy chúng tôi biết, tính cách em ấy là như vậy. Vì vậy cần phải dạy dỗ!” Những lời này của Tôn Ngọc Ba nói rất nghiêm.
La Yến Phân lúc này càng vội muốn chết: “Giáo sư đây là…”
“Giao ban thôi.” Trong văn phòng có người kêu lên.
Toàn bô những người đang đứng nói chuyện bên ngoài đành phải ngừng lại, đi về phía văn phòng. Vào văn phòng mới phát hiện giáo sự Đàm đã đến trước rồi. Tạ Uyển Doanh và La Yến Phân cùng đứng ở phía sau các giáo sư.
“Xin lỗi, là lỗi của tôi.” La Yến Phân nghe được lời nói của giáo sư Tôn lúc trước, nhỏ giọng nói với cô: “Nếu giáo sư muốn cô viết bản kiểm điểm thì tôi giúp cô viết.”
“Không sao đâu.” Tạ Uyển Doanh trấn an cô ấy.
“Tối qua nhìn thấy dáng vẻ cô cứu người, tôi cảm thấy tôi như được sống lại lần nữa.” La Yến Phân cảm động lau đi khóe mắt.
Tạ Uyển Doanh không nghĩ tới sẽ có ảnh hưởng như vậy tới cô ấy.
“Chuyện tình cảm thôi mà, bỏ đi.” Giọng nói của La Yến Phân sau đó có chút lạnh lùng.
Xem ra, mẹ của A Đào không nói dối mà ngược lại người nói dối là A Đào, lấy ba mẹ làm cái cớ để chia tay bạn gái, thực sự đúng là có người khác rồi.
“Vẫn là làm bác sĩ tốt hơn.” La Yến Phân kết luận, ít nhất thì tối qua cô ấy đã làm đúng rồi.
Tay của Tạ Uyển Doanh khoác lên vai an ủi cô ấy.
“Bắt đầu họp rồi, mọi người yên lặng.” Có người trong văn phòng kêu lên.
Tập thể yên lặng.



Bạn cần đăng nhập để bình luận