Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa - Chương 3130: [3130 ] hoài nghi trọng điểm (length: 4074)

Thời đại đó nào có cái gì vượt biển internet video gọi điện, muốn giao lưu kết nối ở khoảng cách xa, chỉ có thể chọn mấy biện pháp đơn giản như điện thoại, bưu kiện, fax, msn.
Giao tiếp trực tiếp mặt đối mặt có lợi thế rõ ràng, tiện cả đôi đường trong việc nhìn mặt đoán ý, hơn nữa có những thứ lấy ra có thể tùy thời trình diễn cho đối phương xem, không kéo dài thời gian. Tất cả điều này đều là những thiếu sót mà phương thức truyền tin không gặp mặt không bù đắp được.
Phương thức liên lạc thông tin tương đối rẻ tiền, ở điều kiện giao tiếp hiệu quả nhanh chóng cần thiết lại biến thành tồi tệ.
Đồ vật học thuật càng cần sự nghiêm cẩn và khảo cứu, ngươi gọi điện thoại một hồi, đối phương chắc chắn sẽ đòi xem văn bản. Văn bản được gửi đi thông qua thư hoặc fax, đối phương lại cần phải nghiên cứu. Đối phương không chỉ có một bệnh nhân này, người ta còn phải đi làm, cần phải rút thời gian rảnh để xem lại.
Chỉ cần nghĩ rõ những logic này, có thể hiểu vì sao đông bác sĩ chỉ hơi thử một chút đã lập tức chọn từ bỏ.
Nói trắng ra, giao tiếp chủ yếu cần sự thành ý của cả hai bên và tôn trọng lẫn nhau.
Người nước ngoài vốn dĩ trong tư tưởng đã cho rằng đất nước ngươi không được, làm không xong, bọn họ muốn ngươi giao ra thứ để bọn họ tra cứu, căn bản không phải muốn nghe ngươi thảo luận học thuật, mà chỉ muốn moi móc khuyết điểm của ngươi.
Lữ phó chủ nhiệm bây giờ nghĩ lại, cũng may đã kéo Phương Trạch vào cuộc, nếu không chỉ một lực lượng của đơn vị thần kinh ngoại khoa của quốc hiệp, đối mặt với một đội nhóm lớn từ hải ngoại e là không chống đỡ nổi.
Gọi là hên chó ngáp phải ruồi vậy.
Phương Trạch không phải là không thể bỏ cuộc giữa chừng, chỉ là nếu thật sự rút lui, sẽ bị tất cả mọi người trong giới cười nhạo là Phương Trạch không có thực lực kỹ thuật. Đành phải cưỡi trên lưng hổ, tiếp tục gồng mình.
Đông bác sĩ gấp chiếc khăn tay lại rồi lau mồ hôi trán, đem toàn bộ tình hình nói rõ với đơn vị hợp tác.
Người của quốc hiệp tại chỗ tổng kết lại, do lữ phó chủ nhiệm đại diện lên tiếng: "Chúng ta nói gì bọn họ cũng không chịu nghe, có phải là ý đó không?"
Vấn đề cần được phân tích cụ thể và phải nhìn nhận một cách khách quan, đông bác sĩ nói: "Chủ yếu là vì bọn họ chưa được tận mắt chứng kiến. Những gì họ chưa tận mắt thấy thì họ cho rằng không làm được, không thể tin được."
Đúng là trọng điểm. Đội phẫu thuật nói phương thức phẫu thuật quá mới lạ, chưa ai thử nghiệm qua. Trong đó liên quan đến năng lực của tạ đồng học và tống bác sĩ, ai cũng biết năng lực của hai người này có chút thần kỳ. Không cần nói người nước ngoài, mấy lão sư ở đây nếu không tận mắt chứng kiến thì tám phần cũng có thái độ giống như người nước ngoài thôi.
"Ta đã nói với bọn họ rồi, năng lực của tào bác sĩ là thật, bọn họ đã chứng kiến, có thể dùng việc đó làm tiền đề. Họ nói họ đã thấy tào bác sĩ thì họ tin, các bác sĩ khác chưa thấy thì họ không tin." đông bác sĩ nói.
"Nếu như theo cách họ nói, vậy thì họ có thể làm loại phẫu thuật nào cho bệnh nhân?" lữ phó chủ nhiệm không nhịn được dùng ngón tay gõ gõ lên mặt bàn.
Bệnh nhân cậy nhờ đến y tế trong nước, chính là bởi vì nước ngoài của họ không làm được. Người nước ngoài nói bác sĩ trong nước tuyệt đối không làm được, bác sĩ trong nước biểu hiện sự hiểu biết và thận trọng học thuật tạm thời, mắt không thấy tai không nghe thì không tin. Đừng quên rằng, y học luôn phải lấy bệnh nhân làm trung tâm. Nước ngoài không cho bác sĩ trong nước phẫu thuật cho bệnh nhân này thì nước ngoài ít nhất cũng phải có thể làm được gì cho bệnh nhân chứ.
Giống như khi Phương Trạch đến thách thức quốc hiệp, cũng có thể đưa ra từng phương án phẫu thuật để bệnh nhân tự chọn lựa.
Cạnh tranh là như vậy, thắng là vượt qua đối phương hoặc là bới móc đối phương ra. Tâm tư của mấy đại lão ở nước ngoài cũng gần giống Phương Trạch khi đó, một khi nhìn ra phương án của đối thủ mình vượt qua không được, dứt khoát phủ nhận nó mới là lựa chọn duy nhất.
(chương này
Bạn cần đăng nhập để bình luận