Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa - Chương 2383: [2383 ] lại người tới (length: 3762)

"Không cần không cần." Hách tổng xua xua tay, thúc giục vợ mình, "Mau mau gọi điện thoại báo cho ba hắn."
"Vâng." Hách thái thái cầm điện thoại lên rồi bấm số của con trai nhỏ, nói với bác sĩ, "Chuyện lớn như vậy nhất định cần ba nó quyết định. Ba nó đang ở nước ngoài, sau khi nhận tin chắc đã đi tìm thầy thuốc hỏi xem bây giờ phải làm sao."
Người có tiền khắp các nơi đều có đường dây cầu cứu chữa bệnh. Không nói người có tiền, người bình thường cũng vậy thôi. Người ta gọi điện hỏi thăm thêm nhiều nhân vật trong giới y học khác, tham khảo nhiều ý kiến rồi mới quyết định là tâm lý bình thường. Bác sĩ ở hiện trường tỏ ra thông cảm, bác sĩ nào cũng hy vọng có phương pháp tốt hơn để cứu chữa bệnh nhân.
Đầu ngón tay Hách thái thái run run run, bấm số điện thoại của con trai út.
Đột nhiên, cửa phòng tiếp khách "Cốc cốc", có người gõ cửa.
"Ai vậy?" Lý chủ nhiệm ngẩng đầu lên hỏi.
Người bảo vệ dẫn người tới bên ngoài nói: "Thưa chủ nhiệm, lúc nãy đã gọi điện thoại thông báo, nói là người thân khác của bệnh nhân đến."
Nhớ lại chuyện này, Lý chủ nhiệm nói với đồng nghiệp đứng gần cửa: "Cậu mở cửa giúp tôi."
Bên trong phòng đang nói chuyện nghiêm túc, cửa vừa nãy đã khóa trái.
Nhận được lệnh, người gần cửa nhất là đồng nghiệp Tạ Uyển Oánh xoay người giúp mở cửa.
Sau khi kéo cửa ra, thấy ngoài bảo vệ bệnh viện, trước cửa còn đứng một nam sĩ mặc âu phục, giày da chỉnh tề, khoảng ba mươi tuổi.
Người đàn ông này nhìn cô, dường như nhận ra khuôn mặt cô, nheo mắt: "Cô là..."
Trước mặt toàn lãnh đạo, cô tính là gì chứ. Tạ Uyển Oánh đương nhiên cho rằng đối phương nhận nhầm người, hơn nữa bản thân cũng không nhớ đã từng gặp người này.
Thấy cô lắc đầu phủ nhận không phải, ánh mắt nam sĩ có chút sâu xa. Sau khi lướt qua cô bước vào bên trong phòng, người này hướng Hách tổng, Hách thái thái đối diện kêu lên: "Ba, mẹ, Tiểu Đào nó sao rồi? Bác sĩ nói thế nào?"
Người này là ai, chẳng lẽ là ba của bệnh nhân sao?
"Ta là bác của Tiểu Đào." Nam sĩ tiếp nhận ánh mắt nghi ngờ của mọi người, tự giới thiệu.
Thì ra là Hách đại thiếu gia.
Người thân bệnh nhân quay lại, mọi chuyện sẽ thay đổi thế nào đây.
Hách thái thái không vui khi con trai lớn xuất hiện: "Không phải đã nói rồi sao? Nếu con bận thì không cần tới."
"Tiểu Đào là cháu của ta, nó xảy ra chuyện thì ta có thể không đến sao?" Hách đại thiếu gia tỏ vẻ không hài lòng với lời của mẹ.
Các bác sĩ có mặt ở đó lập tức nhận ra không khí vi diệu giữa người thân trong gia đình. Lời của Hách đại thiếu gia có vẻ hợp tình hợp lý, còn Hách tổng thái thái có vẻ hơi "bất cận nhân tình".
"Ba, mẹ, lẽ ra hai người phải báo cho con trước. A mới đang ở nước ngoài, không thể lập tức bay về được. Sức khỏe của ba lại không tốt, hai người tự đến bệnh viện sao chịu nổi?" Nói đến đây, Hách đại thiếu gia nhíu mày, suýt chút nữa vạch trần lời nói của cha mẹ mình, "Sao vậy, sợ sau khi con cãi nhau với em trai sẽ ghi hận trong lòng với nó sao?"
Bầu không khí trong phòng tràn ngập sự quỷ dị. Bác sĩ có mặt không phải là chưa nghe chuyện gì. Dù bác sĩ chỉ phụ trách chữa bệnh, không quản chuyện bát quái của người nhà.
Chuyện nội bộ tập đoàn M xảy ra mâu thuẫn trong truyền thuyết là thật sao?
"Ba, mẹ, rốt cuộc bác sĩ ở đây nói thế nào?" Hách đại thiếu gia nghiêm giọng hỏi cha mẹ, "Nếu ở đây không chữa được, chúng ta phải nghĩ cách khác."
"Con gấp cái gì, con ngồi xuống trước đi." Vì còn có mặt bác sĩ nên không tiện nói những lời này, Hách thái thái cố giữ bình tĩnh nói với con trai lớn, "Chờ ta nói chuyện điện thoại với em trai con xong rồi tính."
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận