Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa - Chương 2614: [2614 ] thúc giục (length: 3907)

Chuông chuông chuông, tiếng điện thoại lại vang lên. Hiện trường một đám người thần kinh căng thẳng thiếu chút nữa muốn nổ tung, cà cà cà quay đầu nhìn xem ai gọi điện thoại tới.
Bị tất cả các thầy giáo nhìn chằm chằm vào Tạ Uyển Oánh, tay phải sờ đến điện thoại thì cứng đờ: Áp lực này mẹ nó quá lớn.
Là đồng chí Tạ bận rộn. —— hầu hết các thầy giáo trong mắt đều nghĩ như vậy.
"Để ta." Tào Dũng hai ba bước đi tới, nắm lấy tay cô tiếp nhận điện thoại di động trong tay cô.
"Cho ta." Đào Trí Kiệt cũng đi tới, từ trong tay Tào Dũng cầm điện thoại cúi đầu kiểm tra thông tin cuộc gọi, quả nhiên là bệnh nhân của mình gọi điện tới.
Lý Á Hi trong điện thoại khóc thút thít: "Bác sĩ Tạ, phải làm sao bây giờ? Bọn họ nói mẹ tôi rất nghiêm trọng."
"Cô bình tĩnh lại."
Nghe rõ đối phương là giọng của bác sĩ chủ trị của mình, Lý Á Hi lập tức nuốt tiếng khóc vào trong bụng.
"Các cô bây giờ đang trên đường tới quốc hiệp?"
"Dạ, bác sĩ Đào."
"Chắc nhanh thôi, đợi bệnh nhân đến rồi tính." Đào Trí Kiệt nói xong câu này cúp điện thoại, xoay người qua dặn dò sư muội, "Điện thoại của cô ta gọi tới nữa thì đưa cho tôi."
Tít ô tít ô, tiếng xe cứu thương vang lên ở cửa phòng cấp cứu quốc hiệp.
Chủ nhiệm Sinh Colin đến trước một bước, vừa đi vừa xem bệnh nhân vừa gọi điện thoại cho Đới Vinh Hồng: "Cô vừa hay ở bên ngoài, trở về bệnh viện cần thời gian. Như vậy thì để tôi liên hệ trước với phó bác sĩ khoa ngoại bụng. Nếu đúng là bệnh này thì chỉ có phó bác sĩ mới có thể phẫu thuật. Phó bác sĩ thường xuyên ở bệnh viện, liên hệ anh ấy sẽ thuận tiện nhất."
Những người đứng cách đó không xa nghe thấy cuộc điện thoại này.
Con mọt công việc này lại muốn chịu tội thay. Thường Gia Vĩ liếc nhìn bạn học cũ: "Cô ta nói không về được, cậu tin không?"
Đám người ở đây bị lừa nhiều lần rồi, tuyệt nhiên không ai tin lời này.
Có người nhìn về phía Đào Trí Kiệt với ánh mắt mỉa mai: Cậu tin không?
Vẻ mặt Đào Trí Kiệt lạnh tanh, dưới ánh đèn đường như phủ một tầng sương.
"Cô ta có phải đang tính trốn ở đâu đó không, chờ chuyện xong xuôi rồi mới xuất hiện?" Vi Thiên Lãng tức giận nói.
Vị phó giáo sư khoa tiết niệu ngoài là một người nóng tính, không nhịn được giận muốn chửi bậy.
Tại sao Đới Vinh Hồng lại trốn đi? Mọi người đều có thể dự đoán tình hình xấu của bệnh nhân giống như sắc mặt trầm mặc của Đàm Khắc Lâm.
"Hay là cậu thử lừa cô ta nói tối nay cậu không có ở bệnh viện xem?" Thường Gia Vĩ nghĩ ra chiêu dở cho bạn học cũ.
Cô ta tránh mặt cậu thì cậu cũng tránh mặt lại chứ sao.
"Viện trưởng Ngô đang ở đó." Phó Hân Hằng không ngừng nói với anh ta, cũng là nói rõ thực tế với những người khác.
Lãnh đạo bệnh viện sẽ không quan tâm tình cảm riêng tư và ân oán của bác sĩ, họ chỉ quan tâm đến danh tiếng bệnh viện, chỉ quan tâm đến danh dự bác sĩ. Nếu sợ phiền phức không tiếp nhận bệnh nhân? Là muốn bị đuổi việc sao? Không phải bệnh viện muốn đuổi việc cậu, mà một khi thật sự không có lý do chính đáng để từ chối khám bệnh thì xã hội cũng muốn loại bỏ cậu.
Nói tới lãnh đạo bệnh viện, mọi người đột nhiên nhớ ra tối nay còn có cuộc họp quan trọng. Các bác sĩ đang nán lại ở đây rối rít nhận được điện thoại giục đến tòa nhà hành chính để họp.
Cao Chiêu Thành gọi điện thoại cho sư đệ Tào Dũng nói: "Chủ nhiệm Dương bảo anh gọi điện thoại cho cậu, giục cậu nhanh lên một chút. Viện trưởng trở về rồi, thấy mọi người không có mặt ở phòng họp chắc sẽ nổi trận lôi đình. Sao ngay cả cậu với cả cái máy móc Phó Hân Hằng cũng đi muộn vậy?"
Không tới không chỉ có mỗi bọn họ, cả một đám người đang đứng đây. Tào Dũng nghĩ cách giải thích tình huống hiện tại.
Lãnh đạo bệnh viện gõ bàn, tiếp tục chỉ thị Cao Chiêu Thành truyền lời: "Nếu cậu thấy người khoa ngoài, người khoa chỉnh hình, người khoa tiết niệu, còn có Đàm Khắc Lâm của khoa chúng ta nữa, thì bảo bọn họ chạy nhanh qua phòng họp ngay!"
(Hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận