Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa - Chương 2238: [2238 ] hảo có áp lực (length: 3774)

Những người khác trong phòng khách theo đó nhìn sang, ngoài Địch Vận Thăng ra đều cảm thấy lạ mặt với người mới đến.
Địch Vận Thăng quay đầu, nhìn người kia, hỏi: "Sao ngươi lại tới đây?"
"Thím, ta đã nói với người rồi, vừa vặn tiện đường, cùng người đến chơi." Đối phương đáp.
Thím?
Địch Vận Thăng giải thích với những người khác: "Đây là Tào Chiêu, nhị ca của Tào Dũng, một người cháu khác của ta."
Lại thêm một người nhà họ Tào. Thường Gia Vĩ chăm chú quan sát Tào Chiêu, tự hỏi hôm nay mình gặp phải vận rủi gì, đã phải tiếp chuyện một ông chú nhà họ Tào không đủ, giờ lại phải làm nền cho nhị ca của Tào nữa sao?
Có nên đi không? Không thể đi. Nhất thiết phải ở lại đây đề phòng người nhà họ Tào làm gì đó với Tạ mụ mụ.
Thường Gia Vĩ nén giận.
Đứng lên, Tôn Dung Phương cùng con gái cùng chung suy nghĩ: Người nhà họ Tào ai cũng đẹp trai xuất chúng. Vốn tưởng rằng Tào Dũng đã rất bảnh bao, như ca sĩ lấp lánh ánh đèn trên sân khấu. Không ngờ tối nay lại có thêm tiểu thúc và nhị ca của Tào liên tiếp khiến người ta kinh ngạc.
"Đừng chắn cửa, đóa đóa, nhường anh vào." Tiêu Thụ Cương gọi cô con gái đang say mê về.
Tiêu Đóa Đóa cảm thấy mình không làm chủ được, người anh trai mới đến này rất khác, dường như có ma lực kỳ lạ nào đó thu hút trẻ con đến mức chí mạng: Xong rồi, sau này nàng biết đối diện với Phan ca ca thế nào đây.
Tạ Hữu Thiên toàn thân băng bó ngay ngắn, Tào ca ca tiểu thúc đến, Tào ca ca nhị ca đến, khiến cậu hồi hộp đến khó thở.
"Đây là đứa bé sợ bác sĩ sao?" Tào Chiêu liếc nhìn cậu bé có hội chứng sợ áo blouse trắng.
"Có lẽ bây giờ không sợ lắm." Địch Vận Thăng quan sát vẻ mặt Tạ Hữu Thiên nói, "Vừa nãy thằng bé thấy ta không hề sợ, chỉ hơi căng thẳng thôi."
"Chắc Tào Dũng ngày nào cũng đưa nó đến bệnh viện tập quen, làm liệu pháp tâm lý cho nó." Tào Chiêu vừa nói vừa kéo cửa phòng, không sờ đầu dỗ dành cậu bé mà đi thẳng vào phòng khách.
Mọi người tận mắt chứng kiến Tiêu Đóa Đóa tự giác như cái đuôi nhỏ, lẽo đẽo theo sau lưng anh trai mới.
Tiêu Thụ Cương là người cha chỉ muốn che mặt đi: Con gái đúng là đồ háo trai.
"Không sao." Địch Vận Thăng nói với mọi người không cần để ý đến hành vi của trẻ con, "Tào Chiêu là bác sĩ khoa nhi, bọn trẻ thường thích lẽo đẽo theo sau cậu ấy, cậu ấy quen rồi."
Khoa, nhi, y, sinh.
Mấy chữ như sấm sét đánh xuống. Hai đứa trẻ vội vàng bừng tỉnh: Mình bị lừa rồi.
Tiêu Đóa Đóa chạy lon ton núp sau lưng ba.
"Tỷ ——" Tạ Hữu Thiên sợ hãi, chạy vào bếp tìm tỷ tỷ cầu cứu.
Tạ Uyển Oánh đang đứng cạnh bếp ga thì bị em trai kéo vạt áo, quay lại nhẹ giọng nói: "Đừng sợ. Anh ấy là anh trai của Tào ca ca. Có gì mà sợ, không phải em thích nhất Tào ca ca sao?"
Nhưng mà anh này là bác sĩ khoa nhi. Tào ca ca đối với tỷ tỷ tốt nhất, vậy nên sẽ đối tốt với cậu nhất, không giống những người khác. Tạ Hữu Thiên bĩu môi.
Em trai không nhìn ra, trong lòng nàng thực sự rất áp lực.
Sư huynh xuất thân gia tộc y học, bản thân có năng lực phi thường, gia giáo ưu tú. Mọi người từ sớm đã đoán ra người nhà sư huynh đều là những lão làng trong ngành y.
Tạ Uyển Oánh cố gắng giữ bình tĩnh.
Trong phòng khách, Tôn Dung Phương mời khách mới vào chỗ.
Tào Chiêu không vội ngồi, ánh mắt đảo quanh phòng khách như đang tìm kiếm ai đó.
Ngồi đối diện, Thường Gia Vĩ chỉ cần nhìn thoáng qua đã đoán ra: Người này đang tìm Tạ đồng học.
"Oánh Oánh, trà pha xong chưa?" Tôn Dung Phương hỏi con gái có cần giúp gì không.
Tạ Uyển Oánh bưng trà ra, dắt theo em trai đi ra khỏi bếp.
(Hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận